Sau khi Lục Cảnh Dương rời đi, Ôn Ninh lại bật khóc thêm một trận. Nàng khóc đến mức mặt mũi đỏ bừng, nước mắt nước mũi giàn giụa, khiến Tố Tâm và Tiểu Đào hoảng hốt suýt nữa đã chạy đi mời thái y.
Khóc xong, Ôn Ninh đưa tay quệt nước mắt, ngửa mặt để Tiểu Đào bôi thêm một lớp thuốc dán, sau đó dần dần trấn tĩnh lại. Thực ra nàng đâu có không biết tính tình Thái tử điện hạ. Đối phương xưa nay vốn không phải người ôn hòa hiền hậu gì cho cam, cái gọi là nhu mì nhẫn nại chỉ là vẻ ngoài ngụy trang mà thôi. Trước kia đối tốt với nàng vài phần chẳng qua vì thấy thú vị, giờ không còn hứng nữa thì lạnh nhạt vô tình cũng chẳng có gì lạ.
Ôn Ninh khẽ cắn má, trong lòng bực bội không thôi. Vừa rồi bộ dạng cao cao tại thượng của Lục Cảnh Dương khiến nàng vô cớ sinh ra tâm lý phản kháng. Nàng đã rõ ràng chống đối như vậy, diễn còn không hề nhẹ tay, vậy mà Thái tử điện hạ lại không nhìn ra chút nào rằng nàng hoàn toàn không muốn tiến vào Đông Cung sao?
Nàng chẳng thèm làm Thái tử phi, mà cũng chưa chắc có thể làm Thái tử phi thật—nói không chừng chỉ là một vị trắc phi mà thôi!
Ôn Ninh bĩu môi, tức đến nghẹn một bụng. Nàng vốn chẳng hề có tình cảm nam nữ gì với Thái tử cả, vậy mà hắn dựa vào đâu cho rằng nàng sẽ yêu hắn? Thật là quá tự tin rồi!
Ôn Ninh càng nghĩ càng giận, tự trách bản thân sao lại có lúc mềm lòng, để rồi thay đổi cách đối đãi với hắn. Lẽ ra từ đầu nên dứt khoát lạnh nhạt mới đúng!
Tiểu Đào thấy nàng nhíu mày thì tưởng là mình bôi thuốc mạnh tay, vội vàng nhẹ giọng dỗ dành: “Cô nương nhẫn nhịn thêm chút nữa, sắp xong rồi ạ.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play