Ôn Ninh chỉ lặng lẽ nhìn thêm vài lần, sau bữa trưa, Lục Hoán đã nhanh chóng quay lại tìm nàng. Phía sau hắn còn có một người đi cùng – chính là Kỳ Triều. Người kia cư xử lễ độ, chắp tay cúi đầu chào:
“Minh Ngọc quận chúa.”
Ôn Ninh cũng khẽ cúi đầu đáp lễ:
“Thế tử.”
Hiện tại, Kỳ Triều vẫn còn là một thiếu niên trẻ tuổi, đi bên cạnh Lục Hoán, cả hai đều toát lên khí chất anh tuấn, tinh thần sáng láng. So với dáng vẻ trầm mặc, u ám của kiếp trước thì hoàn toàn khác biệt. Nếu không phải nét mặt vẫn còn vài phần giống nhau, Ôn Ninh e rằng đã không nhận ra.
Trong lòng nàng khẽ xao động – một người như vậy lẽ ra không nên bị giam chân bên chiếc xe lăn suốt nửa đời. Huống hồ gì kiếp trước, hắn còn từng giúp nàng một tay. Dù đối với Kỳ Triều mà nói đó chỉ là việc nhỏ, không đáng nhắc tới, nhưng với nàng thì hoàn toàn khác.
Tai họa đó, thật ra cũng không quá khó để tránh. Chỉ cần lúc ấy chú ý hơn một chút là được. Nếu đôi chân Kỳ Triều không bị tàn phế, có lẽ hắn cũng sẽ không trở mặt với Lục Cảnh Dương. Thậm chí về sau, mối quan hệ giữa hai người còn dần trở nên căng thẳng đến mức phản bội lẫn nhau. Mà Lục Hoán thì lại bị kẹt ở giữa, khuyên ai cũng không xong, cuối cùng chỉ biết chạy đến tìm nàng than thở.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play