Đêm ấy, Ôn Ninh nằm trằn trọc trên giường thật lâu mà vẫn chưa vào giấc. Nàng cứ nhớ mãi câu nói cuối cùng của Lục Cảnh Dương ở Trích Tinh Các. Khi ấy nàng chưa kịp suy ngẫm chỉ thuận miệng mà đáp ứng. Dẫu sao đại ca cũng chẳng ở trong cung nàng đâu có gánh nặng gì mà không thể gật đầu.
Nhưng giờ nghĩ lại, nàng cứ cảm thấy Lục Cảnh Dương dường như là đang hứa hẹn điều gì đó—một lời hứa sẽ luôn che chở nàng.
Ngoài điện, tiếng cười khe khẽ của Tiểu Đào và Tố Tâm theo gió truyền vào nhẹ như tơ liễu. Ôn Ninh giơ tay vỗ vỗ hai má trong lòng càng thêm chắc chắn suy đoán của mình không sai.
Trước kia, nàng vẫn luôn tìm không ra cách tiếp cận vị Thái tử điện hạ cao ngạo kia. Nhìn thì có vẻ thân cận nhưng thực ra mỗi bước tiến lại như dẫm trên gai chỉ sơ sẩy là sẽ bị ngăn ngoài cửa điện. Chẳng khác gì Phong Ngọc Hà năm xưa—hào hoa một lúc rồi cũng chỉ là khách qua đường.
Chỉ là bây giờ thì khác rồi. Cuối cùng, nàng cũng cảm thấy có chút tiến triển. Về sau, nàng chỉ cần ngoan ngoãn dịu dàng là một tiểu muội muội trong mắt chỉ có Thái tử ca ca, toàn tâm toàn ý vì người ấy mà thôi.
Việc này... quá dễ dàng.
Qua cửa ải cuối năm thân thể Ôn Ninh cũng dần khỏe mạnh trở lại. Gương mặt vốn tiều tụy nay phơn phớt hồng nhuận cằm cũng không còn gầy đến xót xa. Hai má trắng hồng da dẻ mềm mại như sữa vắt sương đêm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT