Sáng sớm hôm sau, bác sĩ Tần làm xong thủ tục xuất viện cho Tạ Minh Triết. Sau đó, Tạ Minh Triết lại đến công ty bảo hiểm để giải quyết và thanh toán viện phí.
Chế độ bảo hiểm y tế ở thế giới này vô cùng hoàn thiện. Gói bảo hiểm y tế cho bệnh hiểm nghèo mà cậu mua trước đó vừa hay bao gồm cả tai nạn bất ngờ, toàn bộ chi phí y tế đều được chi trả. Tảng đá trong lòng Tạ Minh Triết cuối cùng cũng được đặt xuống. Đúng là “không nợ nần, thân thể nhẹ nhõm”, tuy bây giờ có hơi nghèo, chẳng có tiền tiết kiệm, nhưng cũng không mang nợ bên ngoài. Nếu chỉ cần nuôi sống bản thân thì áp lực tự nhiên sẽ nhẹ đi rất nhiều.
Bận rộn cả một buổi sáng cuối cùng cũng thuận lợi xuất viện. Tạ Minh Triết cảm ơn bác sĩ Tần rồi xoay người bước ra khỏi cổng bệnh viện.
Ánh nắng bên ngoài có chút chói mắt. Ngủ mê một tháng, đột nhiên đứng dưới ánh mặt trời, đầu óc Tạ Minh Triết chợt choáng váng. Cậu ôm đầu hít sâu vài lần, thế giới trước mắt mới dần trở nên rõ ràng.
Đủ loại xe bay vun vút lướt qua trên không trung, thế giới của những tòa nhà cao tầng san sát dường như được bao phủ bởi một lớp băng giá cơ giới hóa.
Tạ Minh Triết đứng trên phố một lúc, môi trường công nghệ cao xa lạ khiến cậu cảm nhận sâu sắc sự thật rằng mình đã trùng sinh.
Từ biệt năm Công Nguyên 2018, trùng sinh vào năm Tinh Lịch 3001, biến thành một thiếu niên khốn khó khác tên Tạ Minh Triết. Mặc dù khởi đầu với một ván bài tệ hại, nhưng không sao cả, với hai phần ký ức, cậu tự tin có thể dựa vào năng lực của mình để sống tốt ở thế giới này.
Tạ Minh Triết hít một hơi thật sâu, gương mặt lộ ra nụ cười nhẹ nhõm, rồi xoay người đi về phía trạm xe bay công cộng gần đó – có tay có chân có đầu óc, cậu không tin một người sống sờ sờ như mình lại có thể chết đói chết nghèo được.
Ngồi xe bay đến trạm cuối ở ngoại ô thành phố, Tạ Minh Triết dựa theo trí nhớ đi đến trước một tòa nhà chung cư cũ kỹ. Lên tầng mười, quả nhiên thấy một người phụ nữ trung niên đang đứng chờ cậu ở cửa. Người phụ nữ này thân hình rõ ràng đã phát tướng, lại đi một đôi giày cao gót rất mảnh. Vừa thấy Tạ Minh Triết, bà ta liền trợn mắt trắng dã, lạnh lùng nói: “Cậu cuối cùng cũng chịu về rồi, tôi còn tưởng cậu cố tình chơi trò mất tích để trốn tiền thuê nhà đấy!”
Tạ Minh Triết đưa hồ sơ bệnh án của mình cho bà ta, giọng đầy áy náy: “Dì Trương, con không cố ý đâu ạ, tháng này con toàn ở trong bệnh viện.”
Dì Trương không nhận bệnh án, liếc xéo cậu: “Nằm viện? Cậu kiếm cái cớ vớ vẩn này, không phải là muốn quỵt tiền thuê nhà của tôi đấy chứ?”
Giọng điệu bà ta đầy vẻ chế giễu rõ ràng, hiển nhiên rất coi thường cậu nhóc nghèo này. Tạ Minh Triết dứt khoát dùng điện thoại chuyển ngay 800 tinh tệ tiền thuê nhà cho bà ta, nói: “Xin lỗi dì, để kéo dài cả tháng, làm phiền dì rồi ạ.” Dù đối phương thái độ thế nào, việc nợ tiền thuê nhà đúng là lỗi của cậu.
Người phụ nữ trung niên nhận được tiền chuyển khoản, liền nói tiếp: “Tiền thuê nhà tháng 8 cậu tính sao?”
Nhớ đến số dư 200 tinh tệ trong tài khoản, Tạ Minh Triết vội nói: “Dạo này con hơi kẹt tiền, dì xem tiền nhà tháng 8 có thể đợi đến khi con nhập học rồi đóng được không ạ?” Nếu được khất một tháng, cậu nhất định sẽ nghĩ ra cách, nhưng với thái độ của dì Trương, chắc sẽ không dễ nói chuyện như vậy.
“Đợi cậu nhập học?” Quả nhiên, giọng dì Trương lập tức cao vút, khinh miệt nhìn cậu một cái, “Hoặc là trả ngay bây giờ, hoặc là cuốn gói đi cho tôi! Không trả nổi tiền thuê thì có thể đến trại tế bần của các tổ chức từ thiện ấy, đừng có tìm tôi!”
“…” Tạ Minh Triết khẽ nhíu mày. Kiểu người dân thành thị nhỏ nhen cay nghiệt này cậu đã gặp nhiều rồi, đặc biệt là Tạ Minh Triết của thế giới này, từ nhỏ đã chịu không ít ánh mắt lạnh lùng. Cậu cũng không muốn hạ mình đi cầu xin người khác, dứt khoát gật đầu nói: “Được, con sẽ dọn đi sớm nhất có thể.”
Cứ tưởng thiếu niên sẽ cầu xin mình, không ngờ đối phương lại dứt khoát như vậy, dì Trương ngạc nhiên ngẩng đầu, bất chợt đối diện với đôi mắt sáng ngời của cậu.
Ánh mắt đó hoàn toàn khác với thiếu niên chán nản mà bà ta quen biết lúc đầu, ngược lại còn mang theo sự tự tin của người không thẹn với lòng, và sự thản nhiên.
Thấy bà ta ngẩng đầu, thiếu niên liền cong mắt mỉm cười: “Không cần nói tạm biệt đâu ạ, chúng ta chắc sẽ không gặp lại nhau nữa, cảm ơn dì thời gian qua đã chiếu cố con.”
Lời từ biệt lịch sự và bình tĩnh, phong thái như vậy, ngược lại khiến dì Trương vừa nói lời cay nghiệt vô cùng khó xử.
Nhìn bóng lưng gầy gò nhưng thẳng tắp của cậu lúc xoay người vào nhà, trong lòng dì Trương đột nhiên dấy lên một cảm giác rất kỳ quái – luôn cảm thấy thiếu niên này trông có tinh thần hơn trước rất nhiều, cười lên cũng đẹp trai hơn, không còn ủ rũ cúi đầu khiến người ta nhìn đã thấy ghét như trước nữa. Tiếc là, dù có đẹp trai đến mấy, cũng chỉ là một thằng nhóc nghèo không người thân thích, chẳng lẽ còn có thể đổi đời được sao?
Dì Trương cố nén sự khó chịu trong lòng, nhíu mày xoay người bỏ đi.
Tạ Minh Triết quẹt thẻ vào nhà.
Căn phòng rất nhỏ, trừ nhà vệ sinh ra, chỗ còn lại kê một cái giường và một cái tủ quần áo là gần như không còn chỗ đặt chân, vali hành lý của cậu chỉ có thể để dưới gầm giường. Tạ Minh Triết cúi xuống mở vali, toàn là quần áo, đồ dùng cá nhân, và một chiếc máy tính rất cũ.
Cậu có toàn bộ ký ức của nguyên chủ, nên nhìn thấy những thứ này cũng không thấy bất ngờ.
Sau khi nhanh chóng thu dọn hành lý, cậu ngồi xuống mép giường mở máy tính, tìm kiếm từ khóa: “việc làm thêm kiếm tiền”.
Lướt nhanh qua đủ loại thông tin tuyển dụng, ánh mắt cậu nhanh chóng dừng lại ở một dòng chữ nhỏ lẫn trong đó: “Studio Niết Bàn gần Đại học Đế Quang tuyển nhân viên thời vụ, tuổi từ 18-25, ưu tiên nam, bao ăn ở, lương tháng 3000 tinh tệ.”
Tuổi tác, giới tính cậu đều phù hợp, địa điểm lại gần trường, tiện cho việc làm thêm sau này, quan trọng hơn là mục “bao ăn ở”, có thể giải quyết được khó khăn lớn nhất hiện tại của cậu. Nhưng mà, studio này rốt cuộc làm gì? Tạ Minh Triết tò mò, bèn gửi một tin nhắn nội bộ qua, lịch sự hỏi: “Xin hỏi nội dung công việc của studio là gì ạ? Tôi muốn đến ứng tuyển.”
Đối phương trả lời rất nhanh: “Chúng tôi là studio cày game thuê, nghiệp vụ chính là sửa chữa Tinh Thẻ và bồi dưỡng Tinh Thẻ cho game Bão Tinh Thẻ, yêu cầu kinh nghiệm chơi Bão Tinh Thẻ ít nhất một năm trở lên, thông thạo toàn bộ luật chơi.”
Tạ Minh Triết: “…”
Cha nội ơi, đăng tin tuyển dụng mà cái yêu cầu quan trọng thế này lại không ghi cho rõ!
Tạ Minh Triết chưa từng chơi Bão Tinh Thẻ, nhưng cày game thuê thì cậu rất rành. Hồi học đại học, cậu từng dùng thời gian rảnh để cày thuê Liên Minh Huyền Thoại và Vương Giả Vinh Diệu, kéo hạng cho vài khách hàng lên mức cao nhất. Thậm chí có câu lạc bộ eSports từng tìm đến cậu, mời cậu gia nhập đội tuyển chuyên nghiệp, nhưng lúc đó, suy nghĩ của cậu là sau khi tốt nghiệp sẽ tìm một công việc ổn định, nên đã từ chối.
Thế giới tương lai lại cũng có nghề “cày game thuê” này sao?
Cái nghề cũ này, làm chắc sẽ thuận tay đây. Nghĩ đến đây, Tạ Minh Triết có chút kích động, nhanh chóng trả lời: “Tôi chưa từng chơi Bão Tinh Thẻ, nhưng tôi từng cày thuê các game khác rồi, làm mấy năm liền, nghiệp vụ rất quen thuộc, có thể đến studio của các bạn ứng tuyển không?”
Đối phương nghi hoặc: “Game gì?”
Tạ Minh Triết thầm nghĩ mấy game như Liên Minh Huyền Thoại, Vương Giả Vinh Diệu chắc chắn không tồn tại ở thế giới này, cậu cũng không dám nói bừa, bèn bịa đại: “Game tôi chơi khá ít người biết, nhưng kinh nghiệm cày thuê của tôi rất phong phú. Game Bão Tinh Thẻ này tôi cũng có chút hiểu biết, đảm bảo học được trong vòng hai ngày.”
Đối phương có chút do dự: “Nếu cậu chưa từng chơi Bão Tinh Thẻ, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến hiệu suất của chúng tôi nhỉ!”
Tạ Minh Triết lập tức nhượng bộ: “Vậy tháng đầu tiên tôi làm thực tập sinh, lương chỉ cần một nửa thôi, anh thấy được không?”
Đối phương rất ngạc nhiên: “Ý cậu là, lương 1500 cậu cũng chấp nhận?”
Tạ Minh Triết không chút do dự: “Được ạ!”
Muỗi tuy nhỏ nhưng cũng là thịt. Tinh tệ ở thế giới này có giá trị tương đương Nhân Dân Tệ thời Trái Đất, sinh viên đại học 1500 một tháng sinh hoạt phí là đủ, nếu tiết kiệm một chút còn dư ra ít tiền tiêu vặt. Nếu sau này được nhận chính thức, một tháng 3000, chẳng phải là quá tuyệt sao? Quan trọng là, studio này gần trường, lại bao ăn ở, nếu sắp xếp thời gian tốt, còn có thể cân nhắc làm thêm lâu dài.
Đầu óc Tạ Minh Triết nhanh chóng xoay chuyển, quyết định ngay: “Cứ cho là 1500 đi ạ, tôi làm thực tập sinh trước, nếu thể hiện tốt các anh hãy nhận tôi.”
Đối phương nhanh chóng gửi tin nhắn: “Cậu đến thử xem, hai rưỡi chiều gặp.”
Mắt Tạ Minh Triết sáng lên: “Cảm ơn anh, tôi nhất định sẽ đến đúng giờ!”
Hai rưỡi chiều, Tạ Minh Triết xách vali hành lý đã thu dọn xong đến địa điểm phỏng vấn.
Trong tưởng tượng ban đầu của cậu, studio cày game thuê cũng giống như “tiệm net cỏ”, trong một căn phòng kín mít bày một dãy máy tính, vài gã otaku mặt đầy mụn trứng cá dán mắt vào màn hình, mặt không cảm xúc gõ bàn phím.
Tuy nhiên, khi đến nơi, cậu lại giật mình – chỉ thấy trong đại sảnh bày ngay ngắn từng hàng mũ giáp và ghế xoay, chính giữa phòng còn có một màn hình tinh thể lỏng ảo cực lớn, liên tục làm mới một vài dữ liệu.
Nhìn những thứ công nghệ cao này, Tạ Minh Triết cứ ngỡ mình lạc vào một trạm không gian trong phim khoa học viễn tưởng.
Một thanh niên khoảng hai bảy hai tám tuổi ngậm điếu thuốc bước tới. Tóc tai anh ta hơi rối, áo sơ mi nhàu nhĩ như vừa nhặt được ở đâu đó, quầng thâm mắt đậm đặc cho thấy tối qua anh ta chắc chắn không ngủ ngon. Anh ta nhìn thiếu niên đang tò mò ngó nghiêng như nhìn quái vật, hỏi: “Cậu chính là cái cậu nhóc không biết chơi Bão Tinh Thẻ mà lại đến ứng tuyển cày game thuê đấy à?”
Tạ Minh Triết mặt dày gật đầu: “Tôi chưa từng chơi Bão Tinh Thẻ, nhưng tôi từng cày thuê game khác rồi, nền tảng game vững chắc, học sẽ rất nhanh thôi.” Cậu cố gắng hết sức để quảng bá bản thân.
Người đàn ông bật cười ha hả, như thể vừa nghe được một chuyện rất buồn cười.
Tạ Minh Triết cũng không xấu hổ, thản nhiên đối diện với ánh mắt của đối phương: “Cứ cho tôi thử trước đã, nếu thật sự không được thì tôi sẽ đi, cho tôi một cơ hội được không anh?”
Ánh mắt thiếu niên chân thành, không chút e dè. Người đàn ông nảy sinh chút thiện cảm với cậu nhóc “dũng khí đáng khen” này, vẫy tay với cậu nói: “Được, cậu qua đây. Cày vật liệu thuê thực ra cũng không khó, theo cày vài lần là quen thôi.”
Người đàn ông vừa nói, vừa dẫn Tạ Minh Triết vào phòng bên cạnh, đưa cho cậu một chiếc mũ giáp mới tinh: “Cậu đã từng cày thuê thì chắc biết quy tắc trong ngành của chúng ta rồi, hoàn thành yêu cầu của khách hàng càng nhanh càng tốt, cho nên bản thân cậu phải rất thông thạo trò chơi này.”
Tạ Minh Triết nghiêm túc gật đầu: “Vâng vâng.”
Chiếc mũ giáp này khá tinh xảo. Tạ Minh Triết cẩn thận nghiên cứu một lát, hiểu được cách đội mũ, rồi hỏi: “Anh ơi, cho hỏi anh tên gì ạ?”
Người đàn ông nghe cậu lễ phép gọi “anh ơi”, trong lòng thấy dễ chịu, thái độ cũng tốt hơn nhiều: “Tôi họ Trần, mọi người đều gọi tôi là anh Trần, sau này cậu cũng gọi vậy đi. Còn cậu, tên gì?”
“Tạ Minh Triết ạ, anh cứ gọi tôi là… Tiểu Tạ là được.” Tên thân mật của Tạ Minh Triết thực ra là “A Triết”, đó là cách gọi của đám bạn thân từ kiếp trước, mới quen mà gọi A Triết nghe hơi kỳ, thôi cứ để đối phương gọi Tiểu Tạ vậy.
“Tiểu Tạ, cậu cứ tạo tài khoản rồi tự vào game xem thử đi, game này không phức tạp đâu, chơi vài tiếng là quen ấy mà.” Anh Trần dặn dò, “Trước chín giờ tối, cậu làm quen luật chơi rồi đến tìm tôi.”
Tạ Minh Triết “Ồ” một tiếng, nghiêm túc đội mũ giáp lên.
Sau khi đội mũ giáp, thế giới trước mắt nhanh chóng thay đổi, vài dòng ký tự trôi nổi giữa không trung, là các giao diện đăng nhập game khác nhau – xem ra chiếc mũ này có thể kết nối với hầu hết các game thực tế ảo. 《Bão Tinh Thẻ》 được xếp ở vị trí đầu tiên, đủ thấy vị thế và độ hot của 《Bão Tinh Thẻ》 trong làng game.
Tạ Minh Triết dùng tay chọn 《Bão Tinh Thẻ》.
Bên tai vang lên âm thanh hệ thống trong trẻo, nghe như giọng một cậu bé bảy tám tuổi: “Chào mừng đến với thế giới Tinh Thẻ kỳ diệu! Hệ thống phát hiện đây là lần đầu tiên bạn đăng nhập game, vui lòng tạo tài khoản và liên kết với số chứng minh thư.”
Tạ Minh Triết nhanh chóng làm theo hướng dẫn tạo xong tài khoản.
Âm thanh hệ thống: “Vui lòng nhập tên nhân vật, và tạo hình tượng của bạn trong thế giới Tinh Thẻ.”
Trong màn hình game nhanh chóng nhập vào hình dáng của chính cậu, giống như soi gương, vô cùng chân thực. Tạ Minh Triết nhìn “bản thân ảo” ngay trước mắt, kinh ngạc trước công nghệ tiên tiến của thời đại này.
Cậu chắc chắn sẽ không dùng hình ảnh thật để chơi game online, sau này lỡ gặp người quen thì chẳng phải rất khó xử sao?
Tạ Minh Triết suy nghĩ một lát, rồi tiến hành vài điều chỉnh ngoại hình cho nhân vật – chiều cao giảm xuống mười centimet, cân nặng tăng thêm ba mươi cân, mặt điều chỉnh to ra cả một vòng, thêm vài sợi râu – rất tốt, một ông chú béo mặt mày phúc hậu, nhìn đã thấy thân thiện.
Còn về ID game, Tạ Minh Triết muốn tạo cảm giác thật gần gũi, nên tiện tay chọn một cái – Chú Béo.
Lúc đó, cậu hoàn toàn không ngờ rằng, cái tên này, sẽ gây ra sóng gió kinh thiên động địa đến mức nào trong thế giới Tinh Thẻ.
Sau này khi trả lời phỏng vấn, Tạ Minh Triết đối diện với ống kính, cười rất vô tội: “Cái tên Chú Béo này, thật sự là tôi tiện tay chọn bừa thôi, không có ý nghĩa đặc biệt gì cả. Sớm biết vậy, lúc đầu tôi nên chọn một cái tên hay hơn, cũng không đến nỗi bị người ta dí theo gọi ‘Béo Thần’ ‘Béo Thần’.”
Người hâm mộ khi thấy “Chú Béo” lại là một anh chàng đẹp trai rạng ngời: “Đồ lừa đảo! Trả lại chú béo đáng yêu phúc hậu của chúng tôi!”
Còn đối thủ thì “hề hề” hai tiếng, lén đặt cho cậu một biệt danh: Tạ Minh Triết rất nhây.
Gọi tắt là: Triết Nhây.