Có lẽ do mấy ngày liền mưa, không khí mơ hồ toát ra một luồng hàn khí, từng đợt nhè nhẹ len lỏi qua lớp y phục mỏng manh. Khương Bảo Ức đỡ Khương Dao, bất giác rùng mình.
Nàng trong lòng bất an, không rõ là cảm giác gì.
Trong mộng cảnh của nàng, đôi mắt của Chu Khải sau này hoàn toàn bình phục, không chút tổn hại, nghĩa là có người đã chữa lành cho hắn. Nàng không biết là bao lâu sau khi trải qua cơn mù lòa, càng không biết trong những tháng năm đôi mắt không thấy ánh sáng, Chu Khải đã chịu đựng thế nào khi từ đỉnh cao rơi xuống vũng bùn, thiên sai địa biệt.
Khương Dao khóc đến hai mắt đỏ bừng, nức nở: “Hắn không chịu gặp ta thì phải làm sao? Một người xưa nay kiêu ngạo như vậy, sao có thể để ta thấy bộ dạng chật vật của hắn? Bảo Ức, ta nên làm gì đây?”
“Không sao đâu, đại tỷ tỷ.”
Khương Bảo Ức nhìn cánh cổng lớn của Chu Phủ ngay trước mắt. Quản gia và gã sai vặt đang cúi đầu thương nghị điều gì. Cửa chính ngày thường rộng mở hôm nay lại đóng chặt, chỉ mở một cánh cửa nhỏ bên cạnh.
Lại có một vị đại phu cõng hòm thuốc bước ra, vừa lau mồ hôi vừa thở dài.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT