Nam tử bước đến trước mặt Khương Bảo Ức, nụ cười trong trẻo như ánh dương ấm áp. Khương Bảo Ức mỉm cười rạng rỡ, hành lễ: “Viễn Châu ca ca.”
Người đến chính là nghĩa tử của Diệp thái y, Diệp Viễn Châu.
Người trong Khương gia đều có ấn tượng với Diệp Viễn Châu. Khi còn nhỏ, hắn thường theo Diệp thái y đến Khương gia chẩn bệnh cho Khương Tuyết và Khương Bảo Ức. Lúc ấy, hắn tuổi còn nhỏ, thái độ cung kính. Dù ai cũng biết hắn là hài tử Diệp thái y nhặt được trên núi, nhưng nam tử này mang trong mình khí chất thanh nhã, như thể trời sinh được nuôi dưỡng trong gia đình phú quý. Cử chỉ hành động pha chút chân truyền của Diệp thái y, ôn hòa thong dong, luôn nở nụ cười hiền hòa.
Lông mi dài khép xuống, quanh thân như tỏa ánh huỳnh quang. Diệp Viễn Châu dùng ánh mắt dịu dàng ấm áp nhìn Khương Bảo Ức. Hai người từng gặp vài lần, vì tuổi tác tương đồng, luôn có vô vàn chuyện để nói. Sau này, khi mẫu thân Khương Bảo Ức qua đời, hắn cùng Diệp thái y đến phúng viếng. Nhìn tiểu cô nương mặc áo tang quỳ trên đệm hương bồ, thân hình nhỏ bé như bị bỏ rơi, hắn bước tới. Nàng ngẩng đôi mắt đỏ hoe, mang theo giọng khóc gọi: “Viễn Châu ca ca.”
Khoảnh khắc ấy, Diệp Viễn Châu nảy sinh ý niệm muốn che chở cho nàng cả đời.
Vì thế, khi nghĩa phụ đưa ra giấy hôn thư, bảo rằng ngày sau hắn sẽ thành thân với Khương Bảo Ức, nội tâm hắn chẳng mấy gợn sóng. Tựa như ý nghĩ ấy sớm đã tồn tại trong lòng, vốn là chuyện nước chảy thành sông. Trong tiềm thức, Bảo Ức chính là thê tử của hắn. Hắn chỉ cần lặng lẽ chờ nàng trưởng thành.
Khi Diệp Viễn Châu và Khương Bảo Ức đối diện, Chu Khải đứng một bên, mang theo thần thái lạnh lùng mà chính hắn cũng chưa nhận ra, liếc nhìn nam tử đột nhiên xuất hiện, tự xưng có hôn ước với Bảo Ức.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT