Đế Trạm siết chặt nắm đấm, lạnh giọng nói: “Hôm nay nể mặt Thừa Tướng, tha cho lão già này một lần. Truyền lệnh xuống, nếu Cô còn nghe thấy hai chữ yêu phi, kẻ nào không muốn sống thì cứ việc nói!”
Thừa tướng vội vàng hành lễ: “Lão thần tuân chỉ.”
Đế Trạm mang theo cơn giận trong lòng phất tay áo bỏ đi, Vương Đức Phúc vội vã đuổi theo, Thừa tướng ở lại chỉ biết thở dài bất lực.
Rời khỏi ngự thư phòng, Đế Trạm không lên ngự liễn mà đi về phía lầu các ở phía tây hoàng cung. Hắn bước từng bậc thang gỗ đi lên tầng cao nhất, từ nơi này có thể nhìn bao quát toàn bộ hoàng cung và kinh thành.
Hắn cho lui toàn bộ người theo hầu, tự nhốt mình bên trong, Vương Đức Phúc ở dưới lầu sốt ruột không thôi, lúc lên lầu hắn đã nhìn thấy vết máu thấm sau lưng bệ hạ, rõ ràng vết thương lại bung ra.
Trên tầng lầu không chỉ gió lớn mà còn mang theo thân thể bị thương, Vương Đức Phúc không nghĩ ngợi liền đi thẳng tới Lâm Hoa cung tìm Diệp Hi Âm.
Diệp Hi Âm đang ngồi xích đu trong sân, từ xa đã thấy Vương Đức Phúc bước vội đến, ánh mắt nàng khẽ động, hỏi: “Vương công công đi vội vã như vậy, có chuyện gì sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play