Buổi đấu giá vẫn còn tiếp tục nhưng Kỷ Thụy thì đã mơ mơ màng màng theo Tạ Uyên rời đi rồi. Mãi cho đến khi vệ sĩ đưa những món đồ đấu giá được tối nay lên xe, cô mới hoàn hồn.
- Chắc chưa đầy ba tiếng nữa là chuyện tổng giám đốc Tạ thị hào phóng chi hai mươi triệu mua một viên kim cương vàng năm carat sẽ lan truyền khắp Chu Thành - Cô ôm viên kim cương mới có được thở dài rầu rĩ, trong lòng vừa vui vừa lo lắng: - Cháu vốn cố tình nâng giá để Triệu Tiểu Vũ trở thành trò cười, bây giờ thì hay rồi, người biến thành trò cười lại là chú út của cháu.
Tạ Uyên hờ hững liếc cô một cái: - Chú với cô ta mà giống nhau được à?
- Sao lại không giống... Mà hình như không giống nhau thật. - Kỷ Thụy sáp lại gần: - Viên kim cương vàng đó chắc chỉ đáng giá mấy trăm ngàn là cùng, chị ta cố tình nâng giá để đua với cháu, nếu thật sự bỏ ra số tiền lớn như thế để mua thì chắc chắn sẽ bị người khác cười chê là trộm gà không được còn mất cả nắm gạo. Trong khi đó chú út... Ừm, chú út khác thật. Chú út tiêu tiền là để cháu vui, lý do của hai người khác nhau nên kết quả nhận được chắc chắn cũng khác nhau.
Cô nói một hồi rồi tự mình thuyết phục mình, thế là nỗi lo lắng vốn đã không nhiều lại càng ít đi.
Chiếc Mercedes-Benz chạy bon bon trên đường, ánh sáng lấp lánh bên ngoài liên tục hắt vào trong xe. Trong khung lung linh mờ ảo đó, Tạ Uyên lẳng lặng nhìn cô cúi đầu nghịch viên kim cương, khóe môi dần dần nhếch lên:
- Thích không?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play