- Súc sinh. Ác ôn. Khốn nạn.
- Cậu đủ rồi đó. - Tạ Uyên siết chặt cây kéo, mặt mày lạnh tanh: - Còn mắng thêm câu nào nữa là tôi cắm cây kéo này vào tim cậu đấy.
- Cậu tưởng tôi sợ hả? - Lý Diệc Sính khiêu khích.
Tạ Uyên: - Đổ máu ở đây là điềm hung, cây kim tiền của cậu không ngăn nổi đâu.
Lý Diệc Sính lập tức lộ vẻ cảnh giác: - Cậu dám hả!
Tạ Uyên nhìn anh ta một cái, cười khẩy.
Lý Diệc Sính hắng giọng một tiếng, tạm thời không nói gì với anh nữa. Giờ lành vừa đến, hai người đồng loạt cầm lấy kéo cắt dải lụa đỏ trước người một cái roẹt, dùng sức mạnh đến độ người bên cạnh không khỏi giật nảy trong lòng, sợ họ sẽ cầm kéo lao vào xử đối phương ngay sau đó.
Cũng may quá trình cắt băng khánh thành vẫn kết thúc một cách suôn sẻ, trong tiếng pháo hoa, người dẫn chương trình mỉm cười nhắc nhở:
- Tổng giám đốc Tạ, tổng giám đốc Lý, xin hãy nhìn bên này!
Lý Diệc Sính khoác vai Tạ Uyên, còn Tạ Uyên thì giơ ngón tay cái, hai người cùng nở nụ cười.
Tách.
Nhiếp ảnh gia chụp được tấm ảnh tình thương mến thương của hai ngôi sao mới nổi trong giới kinh doanh.
Vừa xuống sân khấu, Lý Diệc Sính đã xoa tay, cau mày dặn trợ lý:
- Người dẫn chương trình hồi nãy là ai mời vậy, sau này đừng mời cô ta nữa. Đây là sân nhà ông đây mà mời Tạ Uyên trước là sao? Bộ không biết ai mới là nhân vật chính à?
- Vâng, thưa sếp Lý. - Trợ lý cung kính đáp.
Lý Diệc Sính: - Con nhóc vị thành niên kia đâu?
- Đã đưa đến văn phòng rồi ạ.
Lý Diệc Sính đáp lời rồi mỉm cười đi xã giao.
Một tiếng sau, cửa văn phòng trung tâm thương mại đột nhiên bật mở. Vì ngồi một mình trong văn phòng chán quá nên Kỷ Thụy mới lấy một miếng bánh quy trên bàn, ai ngờ bị động tĩnh bất ngờ này làm giật mình mắc nghẹn, hít thở không thông. Cảnh tượng này thu vào mắt Lý Diệc Sính, trở thành bằng chứng cho việc Tạ Uyên bỏ đói cô. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
- Ăn từ từ thôi, có ai giành với em đâu. - Anh ta tặc lưỡi một cái, bước tới rót cho cô ly nước.
Kỷ Thụy uống xong mới thấy dễ chịu hơn một chút:
- Cảm ơn chú Lý ạ.
Vẻ mặt của Lý Diệc Sính năm nay vừa mới hai mươi bảy tuổi vặn vẹo trong thoáng chốc vì xưng hô Kỷ Thụy dành cho mình. Anh ta nhíu mày khi thấy đôi mắt rưng rưng của cô:
- Bình thường Tạ Uyên bỏ đói em hả?
Kỷ Thụy cười gượng, lén dòm thử vẻ mặt anh ta, phân vân không biết nên nói dối hay nói thật.
- Quả nhiên là thế. - Lý Diệc Sính mặc định sự phân vân của cô là cam chịu, lập tức cười lạnh một tiếng: - Tạ Uyên sắp phá sản hay sao mà không cho em ăn không cho em học vậy? Thế mà tôi mắng cậu ta, cậu ta còn tỏ thái độ ngược lại nữa chứ.
- Chú mắng chú út hả? - Kỷ Thụy trợn to mắt.
Lý Diệc Sính liếc cô một cái: - Chứ không đáng mắng à?
Kỷ Thụy há miệng thở dốc, khó xử giải thích:
- Thật ra mọi chuyện không như chú nghĩ đâu...
- Không như vậy thì còn như thế nào, chứ không lẽ là hai người diễn trước mặt tôi hả? - Hôm nay khai trương nên Lý Diệc Sính không có nhiều thời gian để nói chuyện cùng cô, không đợi cô kịp nói cho hết lời đã hỏi ngược lại.
Lý Diệc Sính lúc trẻ sắc bén và cứng đầu hơn chú Lý lúc trung niên, đầu đinh mắt sắc, cười lên trông rất cợt nhả, như kiểu người có thể đánh con nít bất cứ lúc nào ấy... Kỷ Thụy hắng giọng một cái:
- Chú Lý là người tốt nên chắc chắn không có chuyện cháu lừa chú Lý rồi.
Lý Diệc Sính nhận được đáp án hài lòng, lập tức đi ra ngoài, còn vừa đi vừa nói:
- Chờ tí nữa tôi dẫn em ra ngoài ăn cơm.
- Ăn cái gì ạ? - Kỷ Thụy hỏi.
Lý Diệc Sính: - Em muốn ăn gì?
- Ăn lẩu đi! - Kỷ Thụy hào hứng.
Chú út của cô mới 27 mà sống cứ như cụ già 72, các món ăn thường ngày có thể thanh đạm bao nhiêu là thanh đạm bấy nhiêu, khiến cô ăn những món thanh đạm như thế đến phát ngán rồi, đã muốn ăn lẩu từ lâu.
- Ôi con bé đáng thương, chỉ có mong ước cỏn con đó thôi. - Lý Diệc Sính tặc lưỡi một tiếng: - Chờ nhé, lát nữa chúng ta đi.
- Cảm ơn chú Lý!
Kỷ Thụy vui vẻ, chờ anh ta đi rồi tới văn phòng thư ký để mượn cục sạc, kết nối WiFi để nhắn tin cho bác quản gia: Bác ơi, bác báo cho chú út hộ cháu là không cần chờ cháu về ăn trưa đâu!
Mười phút sau bác quản gia mới trả lời: Chẳng phải cháu tới công ty với cậu chủ hả?
Kỷ Thụy: Đúng rồi ạ, nhưng cháu vừa ra ngoài chơi rồi.
Bác quản gia: Thế sao không nói thẳng với cậu chủ mà nhờ bác chuyển lời làm gì?
Kỷ Thụy: Cháu không có WeChat của chú ấy.
Quản gia cạn lời ba giây, thuận tay chụp màn hình gửi cho Tạ Uyên. Lúc Tạ Uyên nhận được tin nhắn cũng là lúc anh vừa quay về văn phòng của mình, lông mày nhướng lên sau khi đọc tin nhắn. Anh ngẩng đầu nói với Tưởng Cách:
- Không cần đặt cơm trưa cho cô ấy đâu.
Tưởng Cách đứng chắp tay:
- Sếp Tạ tính bỏ đói cô ấy một bữa để trả thù chuyện ngài phải hạ thấp thân phận đi cắt băng khánh thành cho Lý Diệc Sính à?
- Cô ấy ra ngoài chơi rồi, không về ăn. - Tạ Uyên mỉm cười.
Tưởng Cách đẩy gọng kính lên, đáp: - Vâng ạ.
- Bây giờ tranh thủ không có việc gì, hay là chúng ta tâm sự xem rốt cuộc ông chủ tôi đây là hạng người gì trong lòng thư ký như anh nhé? - Tạ Uyên vẫn giữ nguyên nụ cười.
Tưởng Cách nhìn trời tỏ vẻ vô tội: ( app truyện T Y T )
- Cô Thụy Thụy không ở đây, sếp Tạ không còn dễ tính nữa rồi.
- ...Bớt học cách nói chuyện của đám thư ký trong phim truyền hình đi.
Trong văn phòng trung tâm thương mại, Kỷ Thụy nhìn phần ăn tự sôi trước mặt, im lặng. Lý Diệc Sính khụ một tiếng:
- Tôi cứ tưởng có thể trốn bữa tiệc chiều nay chứ, ai ngờ không được. Thôi em ăn tạm cái này trước đi, tối rồi tôi lại dẫn em đi ăn lẩu.
- Ai thèm ăn cái này chứ! - Kỷ Thụy giận dỗi.
Lý Diệc Sính tức giận: - Một con nhóc bị bỏ rơi như em thì có tư cách gì kén cá chọn canh!
Kỷ Thụy hầm hừ đi ra ngoài, Lý Diệc Sính lập tức ngăn lại:
- Đi đâu đó?
- Về đối diện, tìm chú út! - Từ chờ mong chuyển sang thất vọng nên Kỷ Thụy đang rất tức giận.
Lý Diệc Sính trừng mắt: - Tìm chú út làm gì, cậu ta còn bỏ đói em đấy!
- Còn hơn là đồ hộp tự sôi mà chú đưa!
- Bị bỏ đói còn hơn là đồ hộp tự sôi hả? - Lý Diệc Sính cất cao giọng.
Kỷ Thụy: - Đúng!
Lý Diệc Sính: ...
Sau một thoáng im lặng, anh ta chân thành nói:
- Thật ra là vì em quá đáng ghét nên Tạ Uyên mới ngược đãi em đúng không?
Kỷ Thụy ôm ngực, tổn thương lui về sau hai bước.
- ...Tôi nói giỡn thôi. - Lý Diệc Sính cũng ý thức được lời của mình hơi quá đáng.
Vành mắt Kỷ Thụy đỏ lên, nước mắt chực trào.
- Chỉ là nói giỡn thôi... - Hiếm khi nào Lý Diệc Sính luống cuống chân tay thế này, anh ta nghẹn một hồi mới thốt ra được một câu: - Ok ok ok, đi ăn lâu là được chứ gì!
- Vậy bữa tiệc chiều nay thì sao ạ? - Trợ lý đang đứng chờ ngoài cửa vội hỏi, sợ Lý Diệc Sính xốc nổi đưa ra quyết định.
- Muốn ra sao thì ra, bộ tôi không đi thì họ không ăn được hả? - Lý Diệc Sính mất kiên nhẫn, hiển nhiên là bị kích thích rồi.
Kỷ Thụy: - Cháu không sao đâu chú Lý, chú đi làm việc của mình trước đi, xong rồi chúng ra đi ăn lẩu cũng được.
Lý Diệc Sính: ...
- Sao thế ạ? - Kỷ Thụy nghiêng đầu.
Lý Diệc Sính nghi ngờ: - Em bị ai nhập hay tinh thần phân liệt vậy?
Sao tự dựng hết làm mình làm mẩy rồi?
- Tại thái độ xin tha thứ của chú Lý rất tốt. - Kỷ Thụy nghiêm túc trả lời.
Lý Diệc Sính: ...
Trợ lý tranh thủ lúc hai người dừng tranh chấp, nhanh chóng kéo Lý Diệc Sính rời đi. Đến tận khi đến nhà ăn, Lý Diệc Sính vẫn chưa thể hiểu nổi:
- Tôi xin lỗi con nhóc đó hồi nào vậy?
Trợ lý hắng giọng một cái: - Tổng giám đốc Trương tới rồi ạ.
- Ôi anh! - Lý Diệc Sính lập tức treo nụ cười lên mặt, bắt đầu hòa vào công việc xã giao.
Cuối cùng Kỷ Thụy vẫn không ăn đồ ăn tự sôi mà chờ đến hai giờ chiều, cuối cùng cũng chờ được chú Lý dễ lừa trở về. Lý Diệc Sính biết cô chưa từng rời đi, nhưng vừa thấy cô vẫn cảm thấy rất lạ:
- Em không cần đi học hả?
- Không cần ạ. - Kỷ Thụy thuận miệng trả lời.
Lý Diệc Sính khó hiểu: - Tại sao?
- Thì tại... - Kỷ Thụy chớp chớp mắt: - Chú út không đóng học phí cho cháu?
- Đù mé, còn không bằng súc sinh! - Lý Diệc Sính mắng một câu rồi ra hiệu cho cô đi theo mình.
Kỷ Thụy biết chuẩn bị đi ăn lẩu nên tung ta tung tăng đuổi theo anh ta. Hai người vừa nói chuyện vừa đi xuống gara dưới tầng hầm, chạy thẳng tới tiệm lẩu của một trung tâm thương mại khác.
- Sao không ăn ở trung tâm thương mại của chú vậy? - Kỷ Thụy tò mò hỏi.
Lý Diệc Sính đặt một tay lên bánh lái, trả lời thản nhiên:
- Vì quá nhiều người quen.
Kỷ Thụy bừng tỉnh, lặng lẽ thắt dây an toàn sau một lần nhấn ga chạy vọt của anh ta. Tiếng xe thể thao vang dội khiến đèn trong toàn bộ gara dưới hầm đều phát sáng. Tưởng Cách vừa hút xong một điếu thuốc, vui vẻ quay lại trên lầu.
- Sếp Tạ, có khi cháu gái của ngài làm phản rồi đấy. - Anh ta nói.
Tạ Uyên: ?
*
Tiệm lẩu mà Lý Diệc Sính nhắc tới cách chỗ họ hơn 10km, hơn nữa trên đường kẹt xe nên lúc bọn họ tới nơi thì đã ba giờ rồi. Kỷ Thụy đói đến mức bụng dán vào lưng nhưng khi nhận được thực đơn thì vẫn ngoan ngoãn đưa cho Lý Diệc Sính gọi trước.
- Chú gọi món đi.
Lý Diệc Sính cạn lời:
- Đừng gọi tôi là chú nữa có được không? Kêu như vậy làm tôi già đi thấy rõ.
- Nhưng gọi anh cũng không đúng lắm. - Kỷ Thụy khó xử: - Cháu kêu Tạ Uyên là chú, kêu chú là anh thì chẳng phải chú sẽ dưới chú út một bậc hay sao.
So với việc xưng hô nghe già thì đúng là Lý Diệc Sính để ý tới chuyện này hơn...
- Thôi tiếp tục kêu chú đi. - Anh ta quyết định như thế.
Kỷ Thụy nghe vậy nở nụ cười.
- Cháu cười cái gì? - Lý Diệc Sính gọi đại vài món ăn, sau đó đưa thực đơn cho người phục vụ.
Kỷ Thụy hắng giọng một cái:
- Chỉ là cảm thấy hồi còn trẻ chú Lý thú vị hơn sau khi về già thôi.
- Nói cứ như cháu từng gặp chú lúc già rồi vậy. - Lý Diệc Sính không để trong lòng.
Vì bây giờ không phải là giờ cơm nên trong tiệm chỉ có bàn của họ thôi. Chẳng bao lâu sau nồi lẩu và những món nhúng đã được bưng lên, nồi lẩu phủ đầy mỡ bò và ớt cay từ từ sôi, tỏa ra mùi hương cay nồng thơm lừng. Vốn dĩ Lý Diệc Sính vừa ăn tiệc xong, nhưng bây giờ vẫn bị gợi lên cơn thèm ăn, vì thế cầm đũa lên ăn chung với Kỷ Thụy.
Chỉ một thoáng, rau củ và thức ăn trên bàn đã vơi đi một nửa. Lý Diệc Sính đặt đũa xuống trước, thấy Kỷ Thụy vẫn còn vùi đầu vào ăn nên tò mò hỏi một câu:
- Lúc trước cháu nói bố mẹ cháu mặc kệ cháu, ông nội cũng không cần cháu nữa là sao vậy?
- ...Chú Lý à, có nhất thiết phải nhắc tới chuyện đau lòng của cháu ngay trong bữa cơm hay không? - Trong miệng Kỷ Thụy còn ngậm một cọng rau xanh.
Lý Diệc Sính nhếch môi, ra hiểu cho cô tiếp tục ăn. Kỷ Thụy từ từ nuốt cọng rau xanh xuống, thử hỏi một câu:
- Chú Lý ơi, chú có quen ai tên Chử Thần không?
- Đó là ai? - Lý Diệc Sính ngơ ngác.
Kỷ Thụy: - ...Thôi không có gì ạ.
Tên mẹ thì thôi cô không hỏi, vì mấy ngày nay cô vẫn luôn tìm kiếm trên mạng nhưng không tìm thấy ngôi sao hạng A nào có tên là Diệp Thiêm Vũ. Cô thật sự không hiểu nổi tại sao ông nội, chú út và chú Lý đều ở đây, thậm chí cô còn tìm thấy tên của bác cả và cô hai, ai cũng thật sự tồn tại trên thế giới này nhưng chỉ có bố mẹ cô là giống như không tồn tại vậy. Đúng là kỳ lạ, nhưng bây giờ cô không có tiền, không có giấy tờ tùy thân nên gặp rất nhiều hạn chế, muốn điều tra cũng khó mà làm được.
Lý Diệc Sính thấy cô nhóc vừa rồi còn ăn vui vẻ đột nhiên ủ rũ, sa sút tinh thần nên thấy hơi ngượng:
- Cháu mau ăn đi, không đủ thì gọi thêm.
Kỷ Thụy dừng một chút rồi ngẩng đầu nhìn về phía anh ta: - Chú Lý ơi.
- Sao. - Lý Diệc Sính ngồi thẳng dậy.
Kỷ Thụy: - Cơm nước xong có thể dẫn cháu đi cưỡi ngựa được không? Đã lâu rồi cháu không được cưỡi.
- ...Cũng được.
Ăn cơm xong đi cưỡi ngựa, cưỡi ngựa xong đi dạo phố, dạo phố xong rồi lại đi ăn. Bạn nhỏ Kỷ Thụy nắm bắt được cái tật mềm lòng của chú Lý nhà mình nên cả buổi chiều cô chơi bời thả ga, lúc về còn cảm thấy chưa đã nghiền.
- Chú Lý đúng là tốt quá! Chú là người lương thiện, chính nghĩa và dịu dàng nhất trên đời này. Đã lâu rồi cháu không vui vẻ như vậy, cảm ơn chú lắm! - Kỷ Thụy ôm một đống túi mùa hàng, suốt đường đi sắp khen Lý Diệc Sính thành một đóa hoa.
Lý Diệc Sính khịt mũi coi thường mấy lời nịnh nọt này, nhưng không thể phủ nhận được việc anh ta vẫn rất vui khi được khen. Cuối cùng xe thể thao dừng lại trước cửa trụ sở chính của Tạ thị, Kỷ Thụy xách túi lớn túi nhỏ ra khỏi xe, vừa mới chào tạm biệt Lý Diệc Sính xong quay đầu lại đã phải trợn mắt:
- Chú, chú út...
Lý Diệc Sính nhận ra có gì đó không đúng nên lập tức xuống xe.
- Ồ, chẳng phải đây là sếp Tạ hay sao? - Anh ta nhìn thấy Tạ Uyên thì hơi nhướng mày, ánh mắt đầy khiêu khích: - Đang định tan làm đấy à?
- Tới đón trẻ. - Tạ Uyên nói rồi ngước mắt nhìn về phía Kỷ Thụy.
Kỷ Thụy nhanh chóng chạy qua nhưng mới đi được hai bước đã bị Lý Diệc Sính kéo lại.
- Bây giờ mới nhớ tới con bé, thế trước đó cậu làm gì? - Lý Diệc Sính cười lạnh: - Sao trước giờ tôi không phát hiện cậu khốn nạn như vậy nhỉ, Tạ Uyên? Trẻ vị thành niên mà cậu cũng ngược đãi cho được. À đâu, trước kia cậu vốn khốn nạn như thế rồi, nếu không thì cũng không làm thế với tôi...
Đột nhiên anh ta khựng lại không nói được nữa, Kỷ Thụy tò mò:
- Làm gì chú thế ạ?
- Chuyện người lớn, con nít con nôi hỏi làm gì! - Lý Diệc Sính nổi giận.
Kỷ Thụy hít hà một hơi: - ... Cắm sừng chú hả?
Tạ Uyên: ...
Lý Diệc Sính: ...