Nhờ món bánh gấp đôi matcha và ly nước việt quất dâu tằm mà ngoài Tạ Uyên và Tưởng Cách ra thì ai trong phòng họp cũng có hàm răng đen thui và cái lưỡi xanh lè. Vì thế mà trong một tiếng rưỡi hội nghị kế tiếp, Tạ Uyên và Tưởng Cách cảm nhận được bầu không khí yên tĩnh xưa nay chưa từng có, đến tận khi hội nghị kết thúc Tưởng Cách vẫn cảm thấy vô cùng khó tin.
- Vậy là kết thúc buổi tra tấn mỗi tháng một lần rồi đó hả? - Anh ta vẫn còn chưa hoàn hồn vì khung cảnh yên tĩnh vừa rồi.
Tạ Uyên liếc nhìn anh ta một cái:
- Nếu anh thì có thể tổ chức lại lần nữa.
- Vậy ngài cũng dự chung luôn đúng không? - Tưởng Cách hỏi lại.
Ông chủ và thư ký liếc nhau, ghét nhau rõ ra mặt.
- Chú út!
Mí mắt Tạ Uyên giật giật, lúc này Kỷ Thụy cũng xuất hiện:
- Chú út ơi, bây giờ chúng ta về nhà ạ?
- Cô muốn làm gì khác nữa à? - Nhờ sự lém lỉnh của cô giúp Tạ Uyên đỡ bị tra tấn một tiếng rưỡi, cũng vì thế mà anh thân thiện hơn mọi khi.
Kỷ Thụy gật đầu, nói: - Cháu muốn đi ăn khuya với mấy chị trợ lý.
Mấy cô trợ lý cũng ló đầu ra, Tạ Uyên vừa nhìn sang là ai nấy đều đứng thẳng dậy:
- Sếp Tạ.
- Chào sếp Tạ.
- Hôm nay không được, trễ quá rồi. - Tạ Uyên thu hồi tầm mắt.
Kỷ Thụy nhìn anh bằng ánh mắt mong đợi: - Chú lo cho cháu hả?
- Tôi không muốn chờ cô thôi. - Tạ Uyên trả lời.
Kỷ Thụy nhếch môi:
- Đã trễ đâu đã trễ đâu, chú út cứ về trước đi, cháu ăn xong rồi tự bắt xe về sau.
Tạ Uyên nhíu mày, cúi đầu nhìn cô. Kỷ Thụy dùng hai tay nâng mặt, nhìn anh bằng đôi mắt sáng lấp lánh.
Ba giây sau, Tạ Uyên chống gậy rời đi. Kỷ Thụy nhìn theo bóng lưng đi xa dần của anh với ánh mắt trông mong, đang tự hỏi có nên gọi anh lại hay không thì Tưởng Cách đột nhiên mở miệng:
- Ý sếp Tạ là đồng ý rồi đấy.
- Cảm ơn chú út! - Kỷ Thụy vui vẻ vẫy tay cho dù Tạ Uyên không hề quay đầu nhìn xem.
Tưởng Cách bật cười thành tiếng, cảm thấy cô khá thú vị:
- Nhớ đừng về muộn quá, con gái con đứa ra ngoài vào buổi tối không an toàn đâu.
- Em biết rồi anh Tưởng. - Kỷ Thụy đáp có lệ.
Tưởng Cách dặn xong thì đuổi theo Tạ Uyên, có điều sau khi chạy được hai bước thì như sực nhớ ra điều gì đón, bèn quay ngược trở lại, rút từ trong ví ra một xấp tiền mặt rồi đưa cho cô, nói:
- Không có tiền thì sao bắt xe được.
- Nhưng vậy thì ngại quá... - Trên mặt Kỷ Thụy lộ rõ vẻ chần chờ nhưng tay thì lại nhận lấy không chút do dự: - Anh tìm chú út để lấy lại nhé.
- Không cần đâu, coi như tiền thưởng hôm nay cho cô. - Tưởng Cách nói, giơ tay xoa đầu cô rồi Kỷ Thụy mới đi.
Kỷ Thụy sờ thử độ dày của xấp tiền, sau đó quay đầu nói với mấy chị trợ lý:
- Chầu hôm nay em bao!
Mấy chị trợ lý lập tức vỗ tay hoan hô.
Hiếm khi được ra ngoài một chuyến, còn kết thêm bạn mới nên Kỷ Thụy tính chơi cho thật đã, nhưng cuối cùng mới hơn mười giờ cô đã về đến nhà rồi. Lúc này Tạ Uyên còn chưa ngủ, thấy cô về sớm như vậy, trong mắt anh không khỏi lóe lên vẻ ngạc nhiên:
- Về sớm vậy à?
- Dạ, ăn xong là về luôn. - Kỷ Thụy nói rồi kéo anh ngồi xuống sô pha: - Đây là mấy món mà cháu thấy ngon nên cháu có mang về cho chú một phần. Chú yên tâm đi, toàn là mới nấu chứ không phải đồ ăn thừa của tụi cháu đâu. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
Nói rồi cô bày mấy món BBQ đóng gói ra bàn. Tạ Uyên nhìn thoáng qua một cái, lạnh lùng lên tiếng:
- Tôi không hứng thú với mấy loại thực phẩm rác này.
- Bớt giả vờ đi chú út, ngay cả tỷ phú giàu nhất thế giới còn không cưỡng lại được đồ nướng thì huống chi là chúng ta chỉ thuộc top 3 Chu Thành. - Kỷ Thụy bưng mực nướng lên.
Tạ Uyên lại lạnh lùng thêm ba giây, cuối cùng tỏ vẻ miễn cưỡng nhận lấy.
- Ăn cũng tàm tạm. - Anh cho ý kiến.
Kỷ Thụy chờ anh ăn xong một xâu lại đưa thêm một xâu nữa:
- Không thể nào, cháu thấy ngon lắm mà. Tới thời của cháu thì cửa hàng này đã phát triển thành chuỗi cửa hàng toàn quốc nhờ hương vị của nó rồi đấy.
- Do cô chưa được ăn món nào thật sự ngon thôi. - Tạ Uyên lại nhận lấy một xâu.
Kỷ Thụy tỏ vẻ có lý:
- Thế hôm nào chú út dẫn cháu đi ăn một bữa hoành tráng đi, cho cháu được mở mang tầm mắt.
- Tôi không rảnh đến thế. - Tạ Uyên nói, lại hỏi: - Ai trả tiền xe cho cô vậy?
- Tự cháu.... Mà nói đúng hơn là anh Tưởng. Anh ấy cho cháu rất nhiều tiền, chầu đêm nãy cũng là cháu trả. - Kỷ Thụy trả lời.
Tạ Uyên tặc lưỡi một tiếng:
- Cô nhận tiền người khác thuận tay quá nhỉ.
- Anh Tưởng là người của chú chứ có phải người lạ đâu. Những người đi theo bố cháu cũng thường xuyên cho cháu tiền tiêu vặt, sau đó bố cháu trả lại họ chẳng phải là được rồi sao? Tính toán rõ ràng quá làm gì. - Kỷ Thụy nói xong còn không quên nhắc anh: - Anh Tưởng tốt lắm nên chú đừng trừ tiền thưởng của anh ấy nữa.
Cô vẫn còn nhớ chuyện Tưởng Cách mất sạch ba tháng tiền thưởng vì một bát mì vào hôm qua.
Tạ Uyên chẳng buồn kể chuyện hôm nay Tưởng Cách đã kiếm được gấp mấy lần ba tháng tiền thưởng đó từ chỗ mình, chống gậy đi thẳng lên lầu.
Kỷ Thụy: - Chú không ăn nữa sao?
- Ăn cũng tàm tạm thì sao phải ăn tiếp chứ? - Tạ Uyên để lại một câu rồi bỏ đi thẳng.
Kỷ Thụy tỏ vẻ tiếc nuối vì anh không biết thưởng thức ẩm thực, đang định xử sạch những món còn lại thì chợt phát hiện trên bàn chỉ còn hai miếng khoai tây và một miếng ớt xanh.
Kỷ Thụy: ... Cái miệng của chú út đúng là cứng hơn cả lòng chú ấy.
Vì đi ăn uống trò chuyện với mấy chị gái xinh đẹp quá vui nên sáng sớm hôm sau Kỷ Thụy đã mặc quần áo chỉnh tề ngồi chờ sẵn trước bàn ăn. Tạ Uyên liếc cô một cái rồi vờ như không thấy. Kỷ Thụy vốn không phải người giỏi nhẫn nhịn, cô vẫy tay trước mặt anh:
- Chú út, bộ chú không phát hiện hôm nay cháu có gì lạ sao?
- Tôi không có mù. - Vẫn nhìn ra được cô có mặc đồ ngủ hay không.
Kỷ Thụy hí hửng: - Hôm nay cháu cũng muốn đi làm với chú.
- Không được. - Tạ Uyên từ chối.
Kỷ Thụy mở to mắt: - Tại sao ạ?
- Hôm nay tôi phải đi cắt băng khánh thành cho Lý Diệc Sính, không rảnh đi trông trẻ. - Tạ Uyên lại liếc cô một cái, cảm thấy dùng từ "trẻ" này để hình dung một cô gái như cô thì hơi sai nhưng cũng lười sửa lại.
Kỷ Thụy nở nụ cười lấy lòng:
- Cháu sẽ ở yên trong văn phòng của chú, đảm bảo không rước thêm phiền phức gì.
Tạ Uyên nuốt ngụm sữa đậu nành cuối cùng xuống, vừa định vươn tay cầm gậy chống thì Kỷ Thụy đã cầm lấy trước một bước, đặt vào tay anh với vẻ nịnh nọt.
- Biểu hiện không tồi. - Tạ Uyên ỷ vào ưu thế chiều cao để nhìn cô từ trên cao.
Hai mắt Kỷ Thụy sáng lên: - Vậy...
- Nhưng không được.
Kỷ Thụy: ...
Tám giờ rưỡi sáng, sau hai mươi phút giở đủ trò nhõng nhẽo nài nỉ, cuối cùng Kỷ Thụy cũng được ngồi vào xe Tạ Uyên như ý nguyện. Chỉ là sau khi lên xe cô vẫn chưa chịu ngồi yên, hết vuốt dây an toàn lại quay sang sờ tấm chắn ánh nắng, cuối cùng quay đầu hỏi Tạ Uyên:
- Chú út ơi, bây giờ chú cũng được coi là người giàu nhất Chu Thành rồi, sao chú còn chưa đổi siêu xe cho mình vậy?
Ánh mắt Tưởng Cách ngồi ở ghế phụ khẽ động.
- Chiếc siêu xe nào? - Đối mặt với câu hỏi đầy thiểu năng của cô, Tạ Uyên còn chẳng buồn ngước mắt.
Kỷ Thụy ngẫm nghĩ rồi nói:
- Ít nhất cũng phải là chiếc như của bố cháu, trên thế giới chỉ có 50 chiếc thôi.
Thật ra một chiếc xe tầm giá hai triệu đã được xem là rất tốt rồi, nhưng nếu so với khối lượng tài sản của anh thì có vẻ vẫn còn thấp quá, vậy nên cô mới hỏi như thế.
Tiếng cười khẩy bật ra từ khóe môi Tạ Uyên, anh không trả lời câu hỏi của cô. Kỷ Thụy không rõ nguyên do nhưng vẫn ngoan ngoan rụt cổ về.
Họ không nói thêm gì nữa suốt cả chặng đường đến cửa tập đoàn. Vệ sĩ vòng ra cửa sau để mở cửa xe, Tạ Uyên bước xuống trước, Tưởng Cách quay đầu nhìn Kỷ Thụy, nói:
- Chiếc xe này của sếp Tạ đã được cải tiến rồi, có thể đảm bảo an toàn cho người đi xe lên đến mức tối đa, chi phí cải tiến chắc mua được mười chiếc cùng loại luôn đấy.
Kỷ Thụy ngẩn người, lại nhìn bóng lưng đã đi xa của Tạ Uyên. Cô không rảnh để ý tới Tưởng Cách nữa mà nhanh chóng đuổi theo anh.
Kỷ Thụy chạy theo Tạ Uyên, còn chưa kịp ổn định nhịp thở đã nói:
- Thật ra chiếc xe của bố cháu xấu lắm, sặc mùi nhà giàu mới nổi nên cháu thích xe của chú hơn, kiểu dáng đơn giản nhưng sang trọng, vừa nhìn là biết ngay chủ nhân của chiếc xe này có gu rất cao.
Tạ Uyên nghe vậy thì liếc mắt nhìn Tưởng Cách một cái, vẻ mặt không cảm xúc. Tưởng Cách thì nhìn trời tỏ vẻ chuyện này không liên quan gì đến mình.
Chín giờ sáng, trong sảnh lớn của tòa nhà văn phòng sáng ngời tấp nập người qua kẻ lại, trong không khí thoang thoảng mùi thơm của cà phê. Cô gái ở quầy tiếp tân đang soạn lại lịch gặp mặt hôm nay thì đột nhiên có một bàn tay vươn tới, lấy một vốc kẹo bạc hà trên bàn mà công ty chuẩn bị miễn phí. Thế là cô ấy ngẩng đầu theo phản xạ, ngay sau đó đối diện với gương mặt cười tủm tỉm của Kỷ Thụy.
- Chào buổi sáng nha. - Kỷ Thụy vẫy tay chào hỏi.
Cô gái ở quầy tiếp tân xụ mặt, đang định hỏi sao cô lại tới nữa thì thư ký Tưởng đã tới:
- Sao tự nhiên rẽ ngang vào đây vậy?
- Lấy mấy viên kẹo cho chú út ạ. - Kỷ Thụy nói rồi đưa cho anh ta một viên: - Ăn cho tỉnh táo.
Tưởng Cách bật cười: - Đi nhanh lên, đừng để tụt lại phía sau.
- Vâng ạ. - Kỷ Thụy đáp một tiếng rồi nhanh chân đi theo anh ta vào thang máy riêng dành cho tổng giám đốc. Tạ Uyên bị cô lấn sang một bên thì nhíu mày, nhưng cũng không đẩy cô ra.
Cô tiếp tân thấy cảnh này thì trợn mắt há hốc mồm, hồi lâu sau vẫn chưa hoàn hồn. Cô đồng nghiệp có quan hệ thân thiết với cô ấy tò mò thò sang hỏi:
- Cô sao vậy?
- ...Gặp quỷ rồi.
Đồng nghiệp giật mình một cái, nhìn dáo dác xung quanh với vẻ đề phòng:
- Ở đâu, ở đâu!
Kỷ Thụy được tới văn phòng Tạ Uyên như ý nguyện, ai ngờ những người bạn mới quen hôm qua còn rảnh rỗi, sáng nay lại bận tối mắt tối mũi. Tạ Uyên và Tưởng Cách vừa đến văn phòng cũng rời đi ngay nên cô đành phải ngồi một mình trên sô pha để cày phim. Sau khi cày được hai tập phim truyền hình thì điện thoại Kỷ Thụy hết pin. Cô đột nhiên thấy chán nhưng chỉ có thể dán mắt vào cửa sổ sát đất để ngắm cảnh bên ngoài thôi.
Hôm nay là ngày khai trương trung tâm thương mại của Lý Diệc Sính, những nơi có thể thấy được bên dưới đều trải bằng thảm đỏ, đâu đâu cũng thấy băng rôn và lẵng hoa chúc mừng. Kỷ Thụy cố gắng tìm ra Tạ Uyên từ những cái đầu lúc nhúc chen chúc bên dưới, nên quan sát vô cùng tập trung. Lúc chị Chu của phòng trợ lý bước vào thì thấy cảnh cả người cô sắp bám lên cửa kính, dở khóc dở cười:
- Nếu em muốn ra xem cho vui thì cứ đi đi.
- Nhưng chú út chưa nói là em được đi. - Kỷ Thụy quay đầu lại, nhìn cô ấy bằng ánh mắt long lanh.
Chị Chu: - Nhưng ngài ấy cũng chưa nói là em không được đi mà.
Năm nay chị Chu đã ngoài bốn mươi rồi, xem như là chị cả của phòng trợ lý, hơn nữa cũng khá có tiếng nói ở trụ sở nên Kỷ Thụy vừa nghe vậy đã bật dậy, chạy tung ta tung tăng ra ngoài.
- Từ từ đã, để chị quét thẻ thang máy cho em. - Chị Chu bất đắc dĩ, nhanh chóng đuổi theo.
Tổng giám đốc Lý được cái nhiều tiền, bố trí sẵn bên ngoài trung tâm thương mại chưa cắt băng khánh thành mười cô gái xinh đẹp đứng xách giỏ, gặp người là phát bánh kẹo. Kỷ Thụy mới đi có vài bước đã nhận một đống đồ ăn. Có điều quần áo cô mặc không có túi, cô cũng không muốn ôm mãi trong lòng nên đành phải chen vào trung tâm thương mại để tìm chỗ trống ngồi xuống trước, sau đó từ từ xử lý đống đồ ăn vặt này.
Lý Diệc Sính đang chuẩn bị lên sân khấu nhưng đi được nửa đường thì đột nhiên nhìn thấy một bóng người quen thuộc ngồi xổm trong góc ăn như bị bỏ đói lâu ngày. Vẻ mặt anh ta trở lên kỳ lạ, dành chút thời gian sang đó xem thử.
Kỷ Thụy đang cố gắng giải quyết mớ đồ ăn vặt thì đột nhiên có một bóng đen bao phủ, cô ngơ ngác ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt nguy hiểm của Lý Diệc Sính.
- Hôm nay là thứ ba, sao em không đi học? - Anh ta trầm giọng hỏi.
Kỷ Thụy há miệng cứng họng, bị sặc, sau đó ho sặc sụa nước mắt lưng tròng. Lý Diệc Sính nhanh chóng ngồi xuống, vươn tay vỗ lưng cho cô:
- Đừng vội, có gì thì từ từ nói, có phải chú út của em lại ngược đãi em đúng không?
- Chú ấy... Em... - Kỷ Thụy lau nước mắt vô thức chảy, dụi đến đỏ mắt.
Đã đến giờ lành, trợ lý lại quay về hối thúc nên Lý Diệc Sính đành phải đứng dậy. Anh ta dặn trợ lý đưa cô về văn phòng, còn mình thì vội vàng chạy lên sân khấu phát biểu.
Sau phân đoạn phát biểu là đến đoạn cắt băng khánh thành, những nhân vật có uy tín danh dự đều nối đuôi lên sân khấu. Tạ Uyên được sắp xếp đứng bên cạnh Lý Diệc Sính.
- Sếp Lý mới bận cái gì thế, để trợ lý đi mời năm lần bảy lượt mới tới. Bộ cậu không sợ lỡ giờ lành, phải dời ngày khai trương lại thêm một tháng nữa à? - Đến chi nhánh công ty nhà mình khai trương mà Tạ Uyên còn chẳng buồn đi cắt băng khánh thành, vậy mà lần này lại bị bắt tham dự nên anh rất bất mãn, vừa lên sân khấu đã lạnh lùng chế giễu.
Lý Diệc Sính nhìn anh bằng ánh mắt lạnh tanh, nói: - Súc sinh.
Tạ Uyên: ?