“ Nếu không phải do anh dung túng Vưu Ứng Nhụy, để cho cô ta tới Vân Thủy Thiên Sơn, chuyện hôm nay làm gì xảy ra? Minh Thành Hữu, đứa bé c.h.ế.t là do anh, chính anh tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t nó!”
Minh Thành Hữu ngẩng đầu lên, ánh mắt nồng đậm sự bi thương và mờ mịt, nói.
“ Tôi không biết!”
Phó Nhiễm khóc, rồi bất chợt cười to.
“ Anh có tư cách gì mà chất vấn chuyện đứa bé, hôm nay, nếu như không phải Vưu Ứng Nhụy đẩy tôi xuống, tôi cũng chẳng muốn lưu lại nó. Minh Thành Hữu, chưa bao giờ tôi hận anh như hôm nay!”
Minh Thành Hữu bước lên, ép Phó Nhiễm vào sát tủ trên đầu giường, hai tay như gọng kìm nắm lấy bả vai Phó Nhiễm, đột nhiên, Minh Thành Hữu nhấc bổng cô lên: “ Tại sao? Lúc mới mang thai em cũng không muốn lưu lại nó, nó là con của tôi và em, tôi muốn nó sống thì có tội lỗi gì. Sao đến tận bây giờ em vẫn còn có suy nghĩ độc ác như thế? Nó nằm trong bụng em, một chút tình thương em cũng không có sao?”
Phó Nhiễm nhón chân lên, nước mắt muốn chảy ra mà không được, mắt cô nhìn chăm chú vào Minh Thành Hữu, nói: “ Bởi vì sao? Anh không hiểu phải không? Bởi vì nó là con riêng!

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play