Cả đêm nằm mơ thấy thủy sản, sáng ra, Bạch Tu Niên đã tỉnh ngay khi Trần Độ vừa rón rén bước xuống giường. Cậu liếc nhìn bên ngoài, vẫn mờ mịt chưa sáng rõ.
“Sao dậy sớm thế?” Giọng cậu còn ngái ngủ, mềm mại, như sợi lông tơ lướt qua da, gây ngứa ngáy.
“Vẫn còn sớm, ngươi cứ ngủ thêm đi, ta đi nấu ít cháo.” Trần Độ chậm rãi cử động, giọng nhẹ nhàng như dỗ trẻ con.
Bạch Tu Niên nhìn xà nhà một lúc, đầu óc lờ mờ dần tỉnh táo, cậu chớp mắt, tung chăn bò dậy. Bên giường, Trần Độ đang chuẩn bị mặc áo khoác, trên tay vẫn là bộ đồ cũ kỹ, xám xịt.
Cậu xuống giường, kéo chiếc rương dưới gầm ra. Từ khi Ngộ Tuế đến, chiếc rương được mang ra ngoài, y phục mới và chăn đều cất trong đó.
Cậu lấy một chiếc áo xám nhạt, kiểu dáng đơn giản, màu sắc không nổi bật, rất tiện lợi, khó bẩn. Quan trọng nhất là chất liệu mềm mại, mặc lên không thấy khó chịu.
Bạch Tu Niên đặt y phục cạnh Trần Độ, không quan tâm hắn có mặc hay không, cũng không liếc nhìn, tiếp tục lục tìm y phục trong rương. Sau khi tìm được y phục cho mình và Ngộ Tuế, cậu đóng rương lại, quay người lại thấy Trần Độ đã thay đồ xong.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT