“Ngon quá!” Bạch Ngộ Tuế phồng má, mặt mũi gần như chẳng còn chỗ dính thịt. Cậu bé chưa từng ăn nhiều như vậy, chưa từng ăn món ngon thế này, cũng chưa từng được ăn no mà không bị mắng lỡ ăn thêm một miếng cơm. 
“Ăn chậm thôi, sau này ngày nào cũng được ăn đồ ngon, được không?” Trước đây, Bạch Tu Niên chưa từng có anh em, những người cùng trang lứa cậu từng tiếp xúc chỉ có bạn học, nên đây là lần hiếm hoi cậu có cảm giác muốn chăm sóc một đứa trẻ. 
Không ngờ nghe xong câu này, Bạch Ngộ Tuế chậm rãi nhai từng chút một, đôi mắt to tròn lưu luyến nhìn chén cơm trước mặt, như thể vừa đưa ra một quyết định lớn: “Anh ơi, ta… Ta sẽ không ăn nhiều đâu, anh cũng ăn đi.” Trong suốt mười hai năm qua, điều gia đình cậu bé dạy là: Cơm có thể ăn hết, nhưng nếu hôm nay ăn nhiều thì ngày mai sẽ bị cắt bớt khẩu phần. Nếu mình ăn nhiều, người khác sẽ phải ăn ít đi.
“Yên tâm, anh của ngươi có tiền.” Ba lượng bạc ở đây là số tiền mà một gia đình bình thường phải dành dụm vài năm mới có được. Xem ra, những năm qua Ngô Anh đã bóc lột hai anh em này không biết bao nhiêu tiền rồi. 
Bạch Ngộ Tuế hoài nghi nhìn anh trai mình, ý muốn nói anh không lừa được ta đâu. 
Bạch Tu Niên im bặt, tạm gác câu nói dang dở. Được thôi, cứ để thực tế chứng minh. Dù sao, chính cậu là người chuẩn bị thức ăn, cậu tin rằng hoàn toàn có thể đảm bảo khẩu phần đủ để ba người đều ăn no. 
Vừa quay đầu, cậu thấy Trần Độ liên tục gắp ớt đỏ vào bát… Nam nhân này lại làm trò gì vậy? 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play