Chúng tôi vốn từ nhỏ đã rất thân thiết, tựa như người trong nhà không chút cố kị với nhau. Nhưng cũng chính bởi mối quan hệ quá mức thân mật này, tôi lo ngại rằng, ngày tôi nói với cậu chút tâm tư nhỏ của mình sẽ là ngày tôi mất tất cả. 
Dòng suy nghĩ không kìm chân ai lại, phiêu dạt đến tận chốn non xa, tôi quá khát khao, lại ở chính mình đâm lòng sợ hãi. Tôi nhạy cảm với mọi biến động xung quanh mình, kể cả cậu. Tôi dùng mọi mối quan hệ khác làm hỗn độn đi dòng suy nghĩ trong lòng mình, tôi dùng mọi lời nói khỏa lấp cho mối quan hệ không chắc chắn giữa tôi và cậu. 
- Cố Thâm, có hay không khi mọi chuyện đã quá xa so với mức kiểm soát của mình?- Tôi từng tự vấn thế.
Chuông đồng hồ chỉ điểm 9 giờ hơn, tôi từ lớp học thêm đi về đến căn nhà của mình. Lúc này, trời đã rất tối, chút ánh sáng từ ngọn đèn đường len lỏi chiếu sáng cho khung cảnh vốn rất tiêu điều. Tôi bước vào nhà, căn nhà vốn chỉ có một mình tôi nay lại nhiều hơn một người- đó là cậu. 
- Mày sang đây làm gì thế?- Tôi hỏi cậu dù đã biết trước đáp án trong lòng.
- Sang nấu ăn cho mày chứ làm gì nữa, tao đã bảo từ trước rồi mà? 
Tôi không làm sao diễn tả tâm trạng của mình lúc này nữa, có chút gì lục đục trong lòng tôi bị chính tôi ép lại. Tôi cố gắng tự thôi miên chính mình, rằng người trước mặt bản thân đã có người yêu rồi. 
Đúng, cậu đã có người yêu, không phải chỉ một, mà là đã từng rất nhiều. Đây cũng chính là nguyên do vì sao tôi luôn trốn tránh nỗi lòng mình. Tôi ghét bản thân thích cậu, thích cậu khi cậu đã có người khác? Tôi không hiểu nổi, vì sao cậu đã có người yêu, lại vẫn luôn quan tâm, chăm sóc tôi đến vậy? Tại sao vẫn tốt đẹp dịu dàng với tôi đến vậy?
Cơ hồ, tôi muốn trốn tránh, không tiếp xúc với cậu nữa..
Nhưng tình cảm vốn dĩ không phải là thực thể, không thể trói buộc, càng khó lòng nén lại hay quên đi. Tôi cũng đã từng thử từ chối, nhưng suy cho cùng vẫn là không nỡ buông tay, vẫn là luyến tiếc với cậu. Tin nhắn vừa gửi đi, lại vội lòng bào chữa bằng thứ “tình bạn” 15 năm này.
Đêm ấy, cậu ở nhà tôi, nấu ăn cho tôi, cùng tôi xem phim, người dọn dẹp cũng là cậu.

Nghe thì thật tình cảm nhỉ? Bất cứ ai trước những hành động ấy cũng sẽ rung động. Bảo rằng, tôi và cậu chỉ mới quen nhau, có lẽ tôi sẽ hạnh phúc lắm. Nhưng 15 năm trong cơn dịu dàng quan tâm này, tôi sợ. Sợ cậu chỉ coi tôi là một người bạn, sợ cậu chăm sóc tôi như em gái, lại càng sợ quan tâm bao dung vô hạn cậu dành cho tôi cũng chỉ là thói quen mà không có dù chỉ một chút cảm xúc. 
Cuối cùng, tôi nén lại chút tâm tư bực bội nhỏ trong lòng, trước sự quan tâm của Cố Thâm, tôi nói với cậu:
- Nhìn mày làm tao nhớ đến mấy anh chàng trong truyện ngôn tình ấy, Cố Thâm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play