Tôi bắt đầu dao động. 
Mọi hành động, lời nói, cử chỉ,… của cậu trong 15 năm qua đối với tôi như một thước phim tua ngược trong đầu. Ngay giây phút ấy, tôi dường như chỉ muốn đứng bật dậy, nói ra tất thảy với cậu cho thỏa nỗi lòng riêng của mình. Trái tim đập đến kịch liệt, phải vất vả lắm tôi mới có thể kìm hãm lại mong muốn cá nhân của mình, dùng một tia lí trí duy nhất còn sót lại để cảnh báo bản thân: Cậu ấy có người yêu rồi!
Kỳ thực, nếu nói 15 năm qua, củi khô không bén, vậy thì giữa chúng tôi ấy là quá thanh sạch, quá vô lí. Tôi với cậu, cũng đã từng một lần lỡ làng. Tôi, từng có một mối tình chóng vánh với cậu, nhưng cũng chia tay ngay sau đó. Khi ấy, tôi chỉ nghĩ rằng, đó là sự nông nổi nhất thời của bản thân, là sự thiếu suy nghĩ cho một tâm hồn có quá mức non nớt. Chính vì lẽ vậy, tôi chọn bỏ qua.
Để nói rằng tôi với cậu vẫn còn giữ được mối quan hệ như hiện tại, nếu không phải bạn chơi từ thuở bé, càng không phải hai gia đình có mối quan hệ thân thiết với nhau, cả hai đã hảo tụ hảo tán từ lâu rồi. 
Tôi ngước lên nhìn cậu, như thế nghi hoặc, cũng như thể giễu cợt với những gì cậu vừa nói. Câu “thật sao?” trong lòng không thoát ra được thành lời, chỉ đành giữ cho cả hai một khoảng lặng im ngượng nghịu. Có lẽ, tôi và cậu, thật sự chỉ hợp làm bạn thì sao? Nếu tôi có lỡ làng, coi như mối quan hệ cả hai gia đình đến đời chúng tôi đều trở nên khó nói, Vậy thà rằng, không có bắt đầu, cũng không có kết thúc.
- Cố Thâm, cũng muộn rồi, nên về nhà thôi.- Tôi mệt mỏi nói. 
Cậu không bảo gì, chỉ nhìn tôi một cái thật sâu, rồi về.
- Mẫn An, tôi về trước…Mai lại gặp. 
Cánh cửa đóng lại, chiếc bóng nó để lại cứ vậy kéo dài trên sàn nhà lạnh lẽo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play