“Lời tôi chỉ nói đến đây.” – Hạ Mạt dứt khoát lên tiếng.
“Nếu các anh đồng ý với điều kiện của tôi, chúng ta sẽ cùng đi đến thành phố A. Còn không thì thôi. Tất nhiên, nếu đã là bạn của anh tôi thì cứ ở lại nghỉ ngơi thoải mái, muốn đi lúc nào thì tùy.”
Thái độ của Hạ Mạt rất cứng rắn. Lãnh Mộ Bạch hiểu rõ, nếu không đáp ứng, cô nhất định sẽ không cùng họ lên đường. Anh suy nghĩ một lúc, rồi quay sang nhìn đồng đội.
“Ưng Vương, nhiệm vụ của chúng ta mới là quan trọng nhất.” – Lâm Tử Kiệt nhắc nhỏ.
Vương Khiêm cũng bật cười: “Đúng đấy. Nhiệm vụ ông cụ giao còn quan trọng hơn bất kỳ nhiệm vụ nào từ quân khu.”
Chết rồi! – Hạ Mạt thầm nghĩ, bọn họ đến đây là vì nhiệm vụ, lại còn là nhiệm vụ bắt buộc. Thế thì chẳng phải mình muốn ôm đùi thất bại rồi sao?
Cô âm thầm hối hận, biết vậy đã không cứng rắn như thế. Ít nhất cũng nên thương lượng nhẹ nhàng hơn. Nếu ôm được đùi vững, cả nhà đến căn cứ mới có thể yên ổn mà sống.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play