Vừa đặt chân đến sân bay, Hạ Mạt liền xin phép đi một chuyến vào nhà vệ sinh. Cô mở không gian, cẩn thận cất hết đống đồ sưu tầm quý báu ông Lãnh vừa "ép buộc" tặng vào trong, hành động vừa kín đáo vừa nhanh gọn như thể chỉ đơn thuần chỉnh lại lớp phấn má.
Ngoài phòng chờ, ánh đèn trắng dịu rọi xuống khuôn mặt bình tĩnh của Hạ Thần Vũ. Anh cầm điện thoại, bấm một tin nhắn gửi cho Lãnh Kiến Quốc, báo cho ông về khoảng thời gian từ ngày 25 đến ngày 5 thời điểm thiên thạch rơi và tận thế bắt đầu. Dĩ nhiên, anh không nhắc gì đến Hạ Mạt. Mọi chuyện đều đẩy cho một người bạn thần bí "tiết lộ".
Về đến thành phố D, mọi việc lại quay về quỹ đạo được sắp đặt kỹ lưỡng. Hạ Thần Vũ tiếp tục lấy lý do mở trung tâm thương mại để thu gom vật tư với tốc độ điên cuồng. Tiền trong tay tiêu sạch, anh lại dứt khoát đi vay ngân hàng. Trong đầu anh, những con số giờ đây chẳng còn quan trọng tận thế đến rồi, nợ cũng thành gió bay. Còn nếu thế giới vẫn yên ổn? Vậy thì để em gái kiếm tiền trả cũng chẳng muộn. Dù sao, phía sau họ là cả tập đoàn Hạ thị – đủ sức nuôi cả một trung tâm thương mại, huống gì vài khoản vay?
Hạ Mạt thì lại càng giống như đang dắt cả nhà vào một kế hoạch dã ngoại dài hạn. Sáng nào cô cũng kéo cả nhà dậy tập thể dục từ tinh mơ. Giờ lại thêm thú vui mới: mỗi chiều sau giấc ngủ trưa, cô dẫn mẹ và dì Năm ra vườn bắn nỏ. Cô treo đủ loại chai lọ, hộp sữa, bình nước lên cây, biến mảnh sân sau thành sân bắn nho nhỏ. Ba người phụ nữ, hai cây nỏ, tiếng cười nói giòn tan giữa ánh nắng hoàng hôn. Hạ Mạt giờ mang thai, uy quyền trong nhà gần như tuyệt đối – cô nói gì, người nhà cũng chỉ biết nghe theo.
Chỉ có ông Hạ Tân là người âm thầm quan sát. Ông không nói, nhưng ông biết. Mỗi hành động của con cái ông đều để lại dấu hiệu. Ông không hỏi, vì ông tin khi đến lúc cần nói, hai đứa con sẽ tự mở lời.
Chiều ngày 25 tháng 5 năm 2155, đúng 5 giờ.
Một vệt sáng rạch ngang bầu trời rồi lao thẳng xuống Thái Bình Dương, kéo theo trận lũ biển khổng lồ đổ ập vào bờ. Tin tức về thương vong, thiệt hại được phát đi dồn dập trên khắp các kênh truyền hình.
Cả nhà họ Hạ ngồi trong phòng khách, nhìn chằm chằm vào màn hình tivi, lòng nặng trĩu. Không ai nói gì. Hạ Thần Vũ cầm điều khiển tắt TV, rồi quay lại, ánh mắt nghiêm túc nhìn ba mẹ.
“Ba mẹ, con có chuyện muốn nói. Có thể sẽ rất điên rồ, nhưng xin ba mẹ tin con đây là sự thật.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT