Hạ Mạt vừa khép mắt lại liền cảm thấy có điều gì đó là lạ. Không khí quanh cô không còn ngột ngạt như thường, mà trở nên trong lành lạ thường, nhẹ nhàng như gió sớm đầu xuân, xen lẫn tiếng róc rách như suối nguồn đâu đó rất gần.
Cô mở bừng mắt và hoàn toàn chết lặng.
Trước mặt là mảnh đất đen nhánh, màu mỡ đến mức có thể khiến người ta chỉ muốn cởi giày lao vào trồng dưa trồng cải. Hồ nước bên cạnh trong vắt đến mức có thể soi thấy cả gương mặt mình. Xa hơn một chút, có căn nhà gỗ nhỏ xinh xắn, và cạnh đó, một nhà kho lớn sơn màu đen, trông vô cùng bí ẩn.
“Chẳng lẽ… đây là không gian mà con trai nói tới? Có thể trồng trọt, chứa vật sống, lại còn có linh tuyền?”
“Chúc mừng, cô đoán đúng rồi đó.” Một giọng nói vang lên, chậm rãi mà mơ hồ, như gió lướt qua ngọn cây.
Hạ Mạt suýt thì bật ngửa. Ai vậy? Ở đây đâu có ai!?
“Đây chính là một không gian có thể chứa sinh vật sống, trồng trọt, và có nước linh tuyền. Tuy nhiên, hiện tại cô mới chỉ mở khóa được bốn chức năng cơ bản: chứa vật chết, chứa vật sống, sử dụng linh tuyền để chữa thương, và chính cô có thể tiến vào không gian này. Còn những chức năng khác...” giọng nói ngừng lại một chút rồi tiếp “...chỉ huyết mạch nhà họ Lãnh mới có thể mở ra hoàn toàn.”
“Họ Lãnh?” Hạ Mạt bĩu môi “Cả nước có biết bao người họ Lãnh, biết đâu ai mới đúng là người cần tìm chứ?”
“Nhưng nếu cô tìm được người có dòng máu trực hệ của họ Lãnh, để người đó nhỏ máu vào đây, không gian này sẽ thuộc về cả hai người cùng sở hữu. Khi ấy sẽ có thêm những chức năng mạnh mẽ khác như cho người khác cùng tiến vào không gian chẳng hạn.”
Nghe đến đó, Hạ Mạt chỉ thấy đầu óc quay cuồng. Cái không gian này chẳng khác gì một cái... báu vật thời tận thế!
Cô đảo mắt nhìn xung quanh. Nhưng vừa rồi là ai nói nhỉ? Ở đây làm gì có ai khác ngoài mình?
“Ta ở đây!” giọng nói lại vang lên, rõ ràng hơn.
Hạ Mạt nhìn quanh, cuối cùng dừng mắt về phía sau căn nhà gỗ nơi đó có một cây đại thụ khổng lồ vươn lên tận trời, tán lá sum suê che phủ nửa bầu không gian. Trên cây treo lủng lẳng hơn chục quả tròn lấp lánh như thủy tinh, còn trên ngọn cao nhất, có một quả... to bằng quả bóng rổ, tỏa ánh sáng dìu dịu.
“Ơ… chẳng lẽ ông là cái quả rất to kia?” Hạ Mạt trố mắt hỏi.
“Chính xác! Ta là tinh linh của cây bồ đề vạn năm này.” giọng nói hãnh diện đáp lời.
“Hiện giờ ta vẫn đang trong quá trình tu luyện để có thể hóa hình người. Nên... đừng hòng nhòm ngó mấy quả bồ đề trên thân ta, chưa đủ ăn cho ta nhét kẽ răng nữa đấy!”
Hạ Mạt che bụng cười khúc khích:
“Thế à, tui còn tưởng hái xuống ăn được.”
“Đương nhiên là ăn được, nhưng ăn là không khôn đấy.” tinh linh cây nghiêm giọng “Chờ ta hóa hình rồi kết trái mới có thể ăn, giờ đụng vào là mất sạch linh lực đó!”
“Vậy ta ăn gì bây giờ?” Hạ Mạt bụng reo ầm ầm.
“Uống nước suối đi.” giọng nói lười biếng vang lên “Nước đó ngọt lắm, uống rồi vừa bổ vừa mát, lại giúp cô khỏe hơn, thai nhi cũng được lợi.”
Nghe đến đây, mắt Hạ Mạt liền sáng lên. Cô hí hửng bước tới hồ nước nhỏ, múc một vốc nước lên uống thử.
Mát lạnh như gió đầu đông, ngọt như sương mai đầu hạ. Mới chỉ một ngụm, cả người cô như vừa thức dậy sau một giấc ngủ dài tinh thần sảng khoái, cả tay chân đều nhẹ tênh.
“Cô còn có thể tắm nữa.” tinh linh lại lười biếng lên tiếng.
“Ừm… nhưng mà...” Hạ Mạt nhìn xuống mặt nước “Tắm trong dòng nước mình đang uống… cảm giác ghê ghê sao ấy.”
“Thế thì cứ khát đi.” giọng nói hừ một tiếng, rồi im bặt.
Hạ Mạt dở khóc dở cười. Tên tinh linh này đúng là nhỏ mọn mà!