Lấy gì thế chấp bây giờ...? Lâm Ngữ bối rối nhìn Hạ Mạt, ánh mắt thoáng chút hoảng loạn. Mười vạn không phải con số nhỏ, mà trên người cô ta hiện giờ, làm gì có vật gì đủ giá trị?
Chợt nhớ đến một thứ, cô ta khẽ siết cổ tay. Miếng ngọc cổ...
Là vật gia truyền từ mẹ cô ta để lại, từng nghe nói là tổ tiên lưu truyền, mang ý nghĩa bảo hộ. Dù không biết giá trị thực sự là gì, nhưng nếu là Hạ Mạt hẳn cũng sẽ hiểu rằng cô ta nhất định sẽ quay lại chuộc. Thế nên... tạm thời có thể dùng được.
Lâm Ngữ tháo sợi dây chuyền, cẩn thận lấy miếng ngọc đang đeo trên cổ ra, đưa tới trước mặt Hạ Mạt.
“Tiểu Mạt, cậu biết đây là đồ gia truyền của tớ, tớ... thật sự sẽ không quỵt nợ đâu. Cậu giữ giúp tớ nhé, đợi mẹ tớ qua cơn nguy kịch, anh tớ trở về, tớ chắc chắn sẽ chuộc lại!”
Hạ Mạt giả bộ do dự, ánh mắt dừng ở miếng ngọc hồi lâu mới nhẹ giọng:
“Được rồi…”
Cô quay sang nhìn ông Hạ Tân, giọng điềm đạm mà vẫn giữ được vẻ khẩn cầu:
“Ba, cho Tiểu Ngữ mượn mười vạn được không? Mẹ cậu ấy đang chờ mổ gấp, giờ gấp gáp thế này, nếu không giúp thì...”
Ông Hạ Tân hừ nhẹ, làm ra vẻ không tình nguyện, nhưng vẫn gật đầu sau cái liếc mắt về phía con gái:
“Nếu con đã muốn giúp thì cho mượn đi.”
“Cảm ơn chú, cảm ơn dì, cảm ơn Tiểu Mạt!” Lâm Ngữ cảm kích đến đỏ mắt, cúi đầu liên tục, gương mặt toát ra vẻ nhẹ nhõm như vừa được vớt khỏi bể nước.
Bốn người lập tức đến quầy thu phí. Nhưng đến nơi, bác sĩ lại đưa ra một con số khác: hai mươi vạn viện lý do là cộng thêm chi phí nằm viện, thuốc men, chăm sóc...
Lâm Ngữ lại rơi vào thế khó, mắt liếc nhìn Hạ Mạt.
Hạ Mạt không nói một lời, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
“Ba, thanh toán giúp đi.”
Ông Hạ Tân nhíu mày, nhưng rồi vẫn rút thẻ ra, quẹt một cái dứt khoát như người chưa từng tiếc tiền.
…
Về đến nhà, Hạ Mạt lập tức trở về phòng. Cô vốn có ý định uống chút canh gà mẹ hầm, nhưng giọng điệu dồn dập của con trai khiến cô chẳng còn bụng dạ nào. Cô đóng cửa lại, đặt miếng ngọc cổ lên bàn.
“Con trai, cái này rốt cuộc có gì đặc biệt? Con kích động vậy là sao?” cô thầm hỏi.
“Đồ tốt đó mẹ!” giọng Dạ Hàn Lạc vang lên “Mẹ mau cắn ngón tay, nhỏ máu lên ngọc đi!”
Hạ Mạt suýt phun một ngụm nước miếng:
“Tiểu thuyết đọc nhiều quá rồi phải không? Còn nhỏ máu nhận chủ nữa!”
Miệng thì nói vậy, nhưng cô vẫn cắn đầu ngón tay, để một giọt máu nhỏ xuống bề mặt ngọc.
Ngay lập tức, miếng ngọc rung nhẹ, rồi phát ra ánh sáng xanh nhạt rực rỡ. Hạ Mạt giật mình nhắm mắt lại. Khi mở ra thứ trên tay đã biến mất.
“Ơ... Ngọc đâu rồi?” cô ngơ ngác nhìn quanh.
“Mẹ, nhìn lòng bàn tay đi!” Dạ Hàn Lạc nói, giọng lấp lánh niềm vui.
Cô xoè tay ra một ký hiệu hình tròn lạ lẫm màu xanh lam hiện lên trong lòng bàn tay phải, như một hình xăm sống.
“Khoan đã... con mở khóa dị năng tiên tri từ bao giờ thế?” Hạ Mạt nheo mắt hỏi.
“Trời ơi, mẹ nghĩ con là thầy bói à?” Dạ Hàn Lạc dở khóc dở cười “Mẹ thật sự không nhận ra à? Tên phản bội đó kẻ nhốt mẹ vào phòng thí nghiệm ở kiếp trước trên tay hắn cũng có ký hiệu giống hệt vậy. Con từng thấy hắn nhiều lần rút đồ từ hư không ra.”
“Lúc ấy con đã nghi ngờ rồi, nhưng đến khi cảm nhận được ánh sáng lục phát ra từ miếng ngọc của Lâm Ngữ, con mới chắc chắn đây chính là không gian mà hắn từng dùng!”
“Không gian?” Hạ Mạt hít sâu, ánh mắt lập tức sáng rực “Dị năng không gian thật sao?”
“Còn hơn cả dị năng không gian nhiều!” Dạ Hàn Lạc đáp gọn“Mẹ nhắm mắt lại, thử cảm nhận đi.”