Ngày công bố điểm thi đại học năm nay đến. Tôi không còn cảm giác lo lắng, không còn sợ hãi như lần trước. Một năm qua, tôi đã không ngừng rèn luyện, từng bài tập, từng cuốn sách đều được tôi ghi nhớ cẩn thận. Lần này, tôi đã không còn để sự mệt mỏi, áp lực chi phối mình. Dù có thiếu đi sự hiện diện của anh trai hay Phó Trạch, nhưng tôi vẫn tự tạo ra sức mạnh cho chính mình. Tôi đã sẵn sàng.
Khi nhìn vào bảng điểm, tôi chỉ có một cảm giác duy nhất – niềm vui tràn ngập.
Điểm thi: 678.
Một con số tuyệt vời. Tôi đã vượt qua mức điểm sàn của Thanh Hoa một cách dễ dàng. Không chỉ là một bước ngoặt trong cuộc sống, mà còn là thành quả cho tất cả những nỗ lực và hy sinh của tôi suốt một năm qua.
Ngày tôi nhận được thông báo trúng tuyển, tôi không thể tin được vào mắt mình. Những giọt nước mắt bất ngờ tuôn rơi. Cảm giác này không thể nói thành lời. Đó là niềm vui, sự tự hào và cả nỗi xúc động vì tôi đã làm được. Tôi đã thực hiện được ước mơ của mình, và quan trọng hơn hết, tôi đã chứng minh với bản thân rằng mình có thể vượt qua tất cả, dù thất bại hay khó khăn. Một năm cố gắng, và tôi đã có được kết quả ngọt ngào.
Với tấm vé vào Thanh Hoa, tôi lên đường nhập học. Đây là bước ngoặt quan trọng nhất trong cuộc đời tôi. Vào những ngày đầu tiên ở ký túc xá, tôi vẫn chưa thể quên được cảm giác lần đầu tiên đặt chân đến ngôi trường này. Cảm giác của một sinh viên mới nhập học, với những ánh mắt tò mò của các bạn xung quanh và sự háo hức lạ lẫm khi đối diện với những điều chưa từng thấy.
Nhưng tôi đã nhanh chóng hòa nhập với cuộc sống mới. Những người bạn trong ký túc xá đã giúp tôi cảm thấy bớt cô đơn. Họ thân thiện và dễ mến, những cuộc trò chuyện vui vẻ trong giờ nghỉ trưa, những buổi tối cùng nhau học bài, tất cả đều là một phần của cuộc sống đại học mà tôi từng mơ ước.
Dù vậy, có một thứ không bao giờ thay đổi, đó là Phó Trạch.
Hằng đêm, khi ánh đèn ký túc xá mờ dần, tôi thường ngồi bên cửa sổ, nhìn ra bầu trời đầy sao và ngẩn ngơ nhớ về những kỷ niệm cũ. Trong chiếc balo nhỏ của mình, tôi vẫn luôn mang theo một vật rất đặc biệt – con gấu bông nhỏ mà anh đã tặng cho tôi trong ngày nhập học của anh. Con gấu ấy không chỉ là một món quà, mà còn là một biểu tượng của những gì tôi đã trải qua, là sự an ủi trong những khoảnh khắc cô đơn, là lời nhắc nhở về một tình yêu đơn phương mà tôi vẫn âm thầm giữ trong lòng.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play