Mới vào lớp 12, tôi đã cảm thấy mọi thứ thay đổi quá nhanh.
Tháng 9 của năm học mới, tôi bước vào lớp 12 mà không có anh Hòa bên cạnh. Không còn những buổi sáng anh tôi gọi tôi dậy đi học, không còn những lúc anh dắt xe cho tôi, không còn những lần anh vô tư cà khịa tôi trong bữa cơm tối, hay những lúc anh nửa đùa nửa thật bảo tôi làm giúp bài toán khó.
Giờ thì… anh đã đi xa.
Anh Hòa đã bước vào cuộc sống mới ở Thanh Hoa, và tôi – tôi vẫn ở lại với những kỷ niệm cũ, với một cảm giác trống vắng, như thể một phần nào đó trong cuộc sống của tôi đã mất đi.
Khi tôi đi học, chẳng còn ai nhắc nhở tôi phải học bài, cũng chẳng có ai chọc tôi rằng “Học nhiều thế làm gì? Bỏ chút thời gian đi chơi đi, em gái à!”. Không có anh bên cạnh, tôi không còn cảm thấy ngập tràn trong những cuộc cãi vã vô nghĩa nhưng lại ngọt ngào, không còn cảm giác an tâm mỗi khi về nhà thấy anh ngồi đó, đợi tôi về, bảo rằng “Cô bé à, mệt rồi chứ? Để anh làm bài hộ em.”
Tôi bắt đầu cảm thấy mình mất mát nhiều quá.
Cả một tháng đầu tiên của năm học, tôi gần như chìm vào những đêm thức trắng ôn luyện. Mọi thứ xung quanh trở nên tẻ nhạt, và trong từng trang sách, trong từng bài tập, tôi chỉ mong một lần nữa có thể quay lại với anh, dù chỉ một phút giây thôi.
Và rồi… Phó Trạch. Cậu ấy cũng không còn xuất hiện nhiều nữa.
Những ngày đầu năm học, tôi vẫn có thể gặp Phó Trạch trong các buổi học thêm hay ở các giờ thể thao, nhưng rồi cũng dần dần, cậu ấy bận hơn với lịch học, với cuộc sống ở kí túc xa. Tôi không còn thấy cậu ấy đứng bên cạnh mình trong mỗi giờ ra chơi, không còn những lần đi chung ra ngoài sân đá bóng.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT