“Sở Đào, rốt cuộc anh còn chút lương tâm nào không hả?!”
“Xì, Ngô Tương Nhược cô nói chuyện lương tâm với tôi à? Ở cái mạt thế ăn thịt người này, bảo toàn mạng sống mới là quan trọng nhất, cần gì lương tâm? Lương tâm có thể ăn thay cơm hay khiến tang thi không cắn cô được chắc?”
Sở Đào cười lạnh, vốn dĩ ba phần bất mãn tăng lên thành mười phần, “Thằng nhóc này uống bao nhiêu thuốc hạ sốt rồi mà vẫn sốt cao không tỉnh, lãng phí bao nhiêu dược phẩm của chúng ta? Cô có biết dược phẩm bây giờ khan hiếm thế nào không? Dùng hết cho cậu ta rồi, chúng ta dùng cái gì đây? Hơn nữa, trên đường đi căn cứ Hoài Long không biết sẽ gặp phải nguy hiểm gì, mang theo một người sốt cao không tỉnh như vậy đúng là vướng chân vướng tay! Nếu có triều tang thi, chúng ta có bảo vệ nổi cậu ta không? Bảo vệ được bản thân còn khó!”
“Anh…” Ngô Tương Nhược bị nghẹn đến sắc mặt càng tệ, nhưng cô ta cũng biết Sở Đào nói sự thật, muốn phản bác cũng không tìm được lý do.
“Tôi làm sao? Chẳng lẽ tôi nói sai à? Đừng tưởng tôi không biết cô là nhìn trúng cái mặt của thằng nhóc đó! Đáng tiếc nhỉ, người ta căn bản không thèm để cô vào mắt, cô tỉnh lại đi, đừng có nhiệt tình dán mông lạnh của người ta nữa!”
Thấy Sở Đào nói càng lúc càng khó nghe, người đàn ông ngồi giữa nãy giờ im lặng lên tiếng.
“Sở Đào đủ rồi, đừng nói nữa.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT