Dĩ nhiên, Hàn Gia Thụ chưa từng cho rằng bản thân là người tốt. Hắn vẫn luôn dùng vỏ bọc xuất sắc nhất để che giấu con người thật.

Hắn có thể diễn rất tròn vai trong nhiều thân phận khác nhau: một đứa con trai hiếu thảo hiểu chuyện, một người anh dịu dàng chững chạc, một học sinh ưu tú mà không tự phụ…

Nhưng thực ra, con người thật của hắn thì tệ hại đến mức không chịu nổi.

Hắn ghét tất cả mọi người và mọi thứ xung quanh.

Hắn chán ghét cặp cha mẹ hào môn kia rõ ràng mỗi người đều có tình nhân bên ngoài nhưng vẫn cố ra vẻ hòa thuận.

Hắn chán ghét đám anh em chỉ vì thân phận mà tỏ vẻ gần gũi với hắn.

Hắn chán ghét phải khom lưng theo đuổi sự đồng tình của bạn học.

Và… chán ghét cả đứa em gái ngây thơ, lương thiện nhưng ngu ngốc này.

Từ khi cô bé bước chân vào Hàn gia, điều đầu tiên hắn nghĩ tới thậm chí còn chẳng phải là sự ghen tị như Hạng Bất Thần, mà là muốn hủy hoại cô.

Hắn có một linh cảm rất rõ: cô nhóc hay khóc này sẽ cướp đi phần tình yêu vốn đã ít ỏi của cha mẹ dành cho hắn.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, chưa được bao lâu, cô bé đã trở thành cục cưng trong tay cha mẹ, mỗi lần đi công tác về đều mua về một đống đồ chơi, còn hắn thì chỉ nhận được vài câu hỏi thăm về việc học, nhạt nhẽo đến vô vị.

Đứa em gái này thật khiến người ta chán ghét.

Hàn Gia Thụ quyết tâm phải cho con nhóc không biết trời cao đất dày này một bài học nhớ đời.

Hắn tính toán rất kỹ, chờ khi người lớn ra ngoài, liền lén dẫn cô bé rời khỏi nhà. Còn cố ý để người khác thay cho cô bé bộ quần áo xinh đẹp, vốn đã xinh xắn đáng yêu, nay lại càng khiến người ta chú ý. Kết quả, chỉ với một cú “vô tình”, cô bé đã bị bọn buôn người bắt đi.

Hắn chỉ cần khóc lóc một chút, chịu vài trận mắng là xong chuyện.

Hàn Gia Thụ vốn đã quen chơi trò giở thủ đoạn trong tối. Chuyện xảy ra rồi, hắn lại dùng gương mặt đáng thương và ánh mắt vô tội để tránh mọi lời quở trách, thậm chí biến người bị hại thành “kẻ làm loạn”, còn kẻ đứng sau như hắn tất cả vẫn bình yên vô sự.

Đó là lợi ích của việc giả vờ.

Lần này hắn cũng định dùng chiêu đó.

Nhưng kết quả lại hoàn toàn nằm ngoài dự liệu.

Người cha gần như chưa từng nổi giận lại đánh hắn một trận bằng roi mây.

“Tao biết ngay mà, mày từ nhỏ đã có tâm địa độc ác! Mày tưởng tao không biết mày cố ý để lạc mất em gái à? Bình thường giết vài con mèo con chó tao còn nhịn, nhưng con bé đây là con gái của chú Hàn mày, đứa cháu duy nhất của nhà này! Sao mày lại có thể độc ác đến thế!”

Nếu không nhờ mẹ hắn vừa khóc vừa lao tới cản, có khi hắn đã bị ông ấy đánh chết thật rồi.

Nhưng hắn thì không thấy có gì to tát.

Vì Hàn Lâm Lang là con gái của người đàn ông trước mặt và người phụ nữ từng là người yêu của anh trai ông ta.

Thật là dơ bẩn.

Mà hắn cũng chẳng có tư cách gì để cười nhạo họ.

Chính hắn cũng là con ngoài giá thú.

Người mẹ đoan trang, xinh đẹp kia từng nói yêu hắn, nhưng lại để lại cho hắn một thân phận nhơ nhớp và dòng máu chẳng rõ ràng.

Đến bây giờ, hắn vẫn không biết ai là cha mình.

Người cha hiện tại chắc chắn biết chuyện này. Từ thái độ vừa cao ngạo vừa giả vờ quan tâm của ông ta là đủ thấy. Nhưng ông ta giấu còn giỏi hơn cả mẹ hắn. Ngay cả mẹ hắn cũng không biết, rằng Hàn Lâm Lang là con gái của ông ta với người bạn thân nhất của bà.

Hàn Gia Thụ thật sự không hiểu vì sao ông ta lại giận đến thế.

Chẳng phải hắn chỉ đang bắt chước ông ta thôi sao?

Trời sinh phản nghịch, tâm địa độc ác, vẻ ngoài tử tế bên trong hiểm độc…

Tất cả những thứ đó, không phải đều do người cha “gương mẫu” này dạy hắn đấy ư?

Nhưng hắn vẫn phải chấp nhận một điều: hắn còn lâu mới thủ đoạn được như cha hắn. Vì thế mới bị lộ sơ hở và chịu phạt.

Vài ngày sau, cha hắn tìm được tiểu công chúa của mình.

Cô bé vốn được chăm chút kỹ càng nay lại đầu tóc rối bù, quần áo dơ bẩn, khiến người lớn vừa nhìn đã đau lòng không chịu nổi, ôm lấy cô mà khóc nức nở.

Cha hắn lại một lần nữa nổi giận, mắng hắn thậm tệ, nếu không vì có người ở đó, có lẽ đã ra tay đánh tiếp.

Còn hắn thì vẫn thờ ơ. Dù gì những lời này hắn nghe nhiều rồi.

Đau khổ? Chẳng liên quan đến hắn.

Chỉ là giờ hắn vẫn chưa trưởng thành, chưa có thế lực, đấu với cha hắn vào lúc này không phải lựa chọn khôn ngoan.

Nghĩ vậy, Hàn Gia Thụ lập tức làm ra vẻ tủi thân, mắt đỏ hoe, khóc lóc xin lỗi em gái, thành khẩn và đau đớn vô cùng.

Đến cả cha hắn còn bị lừa, huống chi là cô em gái ngốc nghếch luôn xem hắn là người anh trai tốt.

Cô bé còn khóc dữ hơn hắn, cha mẹ dỗ thế nào cũng không nín.

Cuối cùng, chính hắn ôm lấy cô, hôn nhẹ lên môi cô bé, mới khiến cô an tâm nằm ngủ trong vòng tay hắn vòng tay của một con rắn nhỏ đang dần mọc ra răng nanh.

Khoảnh khắc đó, hắn bỗng nảy ra một suy nghĩ táo bạo hơn nữa:

Sao không biến đứa con gái hắn căm ghét này thành tình nhân lý tưởng của hắn?

Hắn nắm tay bồi dưỡng cho cô yêu thích và thẩm mỹ, học cắm hoa, chơi nhạc, nhảy múa, dạy cô nhấm nháp rượu vang, thưởng thức đồ cổ, học cách giao tiếp xã hội của tầng lớp thượng lưu, dạy cô cười duyên dáng, tao nhã từng bước một.

Rồi, vào khoảnh khắc thích hợp nhất, trong khung cảnh lãng mạn nhất, hắn sẽ thổ lộ tình yêu với cô.

Cô từ chối sao?

Hừ, làm sao hắn có thể để công sức của mình đổ sông đổ bể?

Hắn đã khéo léo để cô quen với sự hiện diện của hắn, khiến cô không còn để mắt đến bất kỳ ai khác. Đám con trai đồng trang lứa thì chỉ biết nghịch ngợm, thích là trêu chọc, làm sao sánh được với một người anh trai xuất sắc, điển trai và dịu dàng như hắn?

Hàn Gia Thụ dùng mười năm, tỉ mỉ dệt nên một bàn cờ không sơ hở, chỉ chờ con mồi ngoan ngoãn rơi vào.

Hắn muốn có được cả thân thể lẫn trái tim cô.

Đẩy cô vào vực sâu không lối thoát.

Nhìn ánh sáng trong mắt cô dần dần vụt tắt chính là khoảnh khắc tuyệt diệu khiến hắn run lên vì hưng phấn.

Mà cô em gái ngây thơ kia, sao có thể biết được?

Tất cả đều là âm mưu hắn sắp đặt từng bước một còn Dương Tình chẳng qua chỉ là quân cờ hắn dùng để kích thích cô mà thôi.

Cô gái đó bốc đồng, ngây thơ, vừa nhìn đã biết kiểu dễ gây rắc rối. Từ nhỏ đã được nuôi dạy theo tiêu chuẩn danh gia vọng tộc, bị đặt cạnh một người như Dương Tình, sớm muộn cũng sẽ vướng vào phiền phức. Mà cô lại không biết giải thích, nên càng ngày càng bị xa lánh.

Mọi người xung quanh sẽ dần ghét cô vì cho rằng cô “xấu tính”, “âm hiểm”.

Còn hắn, thuận lý thành chương, sẽ là người “rút lui vì tình”, thành chiếc rơm cuối cùng đè sập lưng lạc đà.

Cô càng đau khổ, hắn càng vui.

Vì sự tồn tại của cô luôn nhắc nhở hắn rằng, bản thân hắn xấu xí và đáng khinh đến nhường nào.

Đã chướng mắt đến thế, thì không sống lâu cũng phải.

Chỉ là vì sao cô không thể ngoan ngoãn nghe lời hắn, làm theo kịch bản hắn dựng sẵn?

Hàn Gia Thụ vô cùng khó chịu. Từ sau lần đi gặp bác sĩ tâm lý đó, con búp bê Tây Dương hắn từng nắm trọn trong tay lại dần có chính kiến, thậm chí còn biết dùng chiêu “lùi để tiến”, dần dần xâm chiếm lãnh địa của hắn.

Cô làm vậy là cố ý sao?

Hắn lập tức phủ nhận suy nghĩ đó.

Em gái hắn thật sự không ngốc nhưng cũng không thể thông minh đến mức ấy. Dù kết quả học tập rất tốt, nhưng phần lớn đều nhờ hắn kèm cặp và trí nhớ tốt của cô mà có.

Giờ con mồi ngu ngốc đó lại muốn thoát khỏi sự kiểm soát của hắn, lao vào vòng tay kẻ khác?

Hà, hắn còn chưa chết đâu nhé.

“Anh làm vậy cũng là giúp bản thân mà. Em nghĩ xem, em theo đuổi anh Bất Thần, thì chẳng phải em cũng sẽ có chị dâu rồi sao?” Hàn Gia Thụ dịu dàng nói, đôi mắt trong như nước, giọng nói êm dịu khiến thế giới xung quanh như ngưng đọng.

“Woa, anh thật là âm hiểm quá đi!”

Lâm Lang lao vào ôm lấy hắn, hắn không kịp đề phòng nên bị đè xuống, chỉ có thể dùng hai tay chống đỡ. Cơ thể thiếu nữ mềm mại như nước, mang theo hương thơm thanh khiết rất khác với nam giới.

Nhiệt độ trên người cô như dính lấy hắn, sợi xích bạc nóng rực lướt qua tận xương quai xanh. Hắn cúi đầu nhìn, cổ áo hơi hé mở, lờ mờ lộ ra đường viền hoa màu tím nhạt, chỉ cần tiến thêm một bước nữa, phía sau chính là phong cảnh mê người và bí ẩn.

“Nhưng em lại thích.”

Lâm Lang dường như hoàn toàn không hay biết lúc này trong lòng hắn đã nổi lên sóng ngầm, vẫn cười hì hì, mặt dán sát vào người hắn, tin tưởng đến không thể tưởng tượng, cọ nhẹ vài cái lên cổ hắn, “Quả nhiên vẫn là anh trai đối xử với ta tốt nhất!”

“A! Đúng rồi!”

Dường như nàng vừa nhớ ra điều gì, vươn tay ra, ngón út cong cong giơ lên.

“Ngoéo tay nào, anh trai không được nuốt lời với em đấy.”

Cô làm mặt nghiêm túc, răng nanh trắng nhỏ thoáng lộ ra, vẻ mặt vừa ngây thơ vừa đáng yêu.

“Nói dối là chó con đấy.”

Thân thể Hàn Gia Thụ hơi run lên, rồi mới hoàn hồn lại, khẽ cười một tiếng, nhẹ nhàng như gió thoảng qua lùm liễu, “Ừ, nói dối là chó con.”

—— Anh à, em muốn làm em gái của anh, là em gái thật sự.

—— Cho dù không thể làm người yêu, anh vẫn sẽ tốt với em như trước kia, đúng không?

—— Được thôi.

Được cái đầu ấy.

Sao cô có thể tin mấy lời đó một cách dễ dàng như vậy?

Đó chẳng qua chỉ là một chiêu “lùi để tiến” của hắn mà thôi.

Giả vờ làm một anh trai tuyệt thế dịu dàng, dùng dáng vẻ dịu dàng nhất, chân tình nhất để lay động cô.

Nhưng hắn cũng đâu có nói dối, cô đúng là “em gái” của hắn mà.

Chỉ là một loại em gái có thể hôn môi, có thể đi xa hơn nữa tình cảm anh em bình thường.

Hắn sẽ làm đúng như cô mong muốn, làm một người anh trai hơi ngốc nghếch nhưng yêu chiều em gái đến tận trời.

Chờ cô một lần nữa bước vào cái bẫy hắn giăng sẵn.

Sau đó… dùng cách tàn nhẫn nhất để săn mồi.

Đến khi đó, hắn sẽ khiến cô triệt để không còn đường thoát khỏi vực sâu do chính tay hắn tạo nên.

Nhưng mà, có tính thế nào cũng không ngờ được, buổi tụ họp lần đó lại khiến quan hệ giữa Hạng Bất Thần và Lâm Lang tiến thêm một bước, thậm chí còn mơ hồ có dấu hiệu phát triển thành tình nhân.

“Tuyệt đối không buông tha em.”

Dù có chết, cũng chỉ được chết trong tay anh thôi.

Không phải em thích anh nhất sao?

Vậy thì để anh trai dùng cách mà em thích nhất… tiễn em rời đi, được không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play