“Thịch thịch thịch ——”

Một nhóm thuỷ thủ trẻ tuổi từ boong tàu phía trên chạy ngang qua, bước chân vừa nhanh nhẹn vừa dứt khoát, như tiếng trống rộn ràng.

Sáng sớm dần trôi qua, ánh nắng rực rỡ vén màn sương mù lạnh ẩm, chiếu rọi xuống mặt biển, khiến không gian cũng dần ấm áp. Một đứa trẻ ngây thơ đang bóc giấy gói đầy màu sắc của viên kẹo chocolate, mùi ngọt ngào hoà với hương hoa tươi, lan toả khắp không khí khiến người ta xao xuyến.

Trước ngực cài một đóa hồng trắng tinh khôi, phù rể bóng bẩy trong đôi giày da sáng loáng cùng các phù rể khác nối đuôi nhau tiến tới. Người đàn ông cúi đầu liếc nhìn đồng hồ, khẽ nở nụ cười nhẹ nhõm.

“Mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ còn đợi cô dâu bước lên sân khấu.”

Anh nói với phù dâu bên cạnh: “Tôi dám cá, đây nhất định là đám cưới bùng nổ nhất thế kỷ này!”

Sau đó không quên bổ sung một câu: “Dĩ nhiên, tôi cũng là phù rể đẹp trai nhất thế kỷ này.”

Phù dâu chỉnh lại chiếc áo choàng tím cho anh, cười nhẹ.

“Bớt nói mấy lời ngốc nghếch lại đi. Một kẻ lùn nhất trong đám phù rể thì không có quyền lên tiếng đâu.”

Anh chàng phù rể mắt to mày rậm cười hì hì, bất ngờ thơm lên má cô một cái:

“Thì sao chứ? Em chẳng phải đã thành bạn gái của anh rồi sao?”

“Đừng như vậy, người ta đang nhìn kìa…”

“Không sao đâu, hôm nay là ngày được phép hôn mà. Hôn anh đi nào, lát nữa người yêu em chắc chắn sẽ hết mình tranh hoa cưới đấy. Mẹ em cũng gặp anh rồi, hay là chúng ta kết hôn vào kỷ niệm mười năm bên nhau nhé? Em đồng ý không?”

“Trời ơi, cầu hôn gì mà tuỳ tiện thế chứ…”

Phù dâu vừa than phiền, nhưng tay vẫn vòng lấy cổ anh, dịu dàng ôm chặt.

Tình nhân hôn nhau trên boong tàu, phía trên đầu là đàn hải âu trắng muốt lượn bay trong bầu trời xanh ngắt.

Mười giờ sáng, hôn lễ chính thức bắt đầu.

Các vị khách đã đón gió biển ngoài trời lục tục bước vào bên trong.

Tóc chú rể chải gọn ra sau, ngẫu nhiên có vài sợi tóc con nghịch ngợm vẫn khẽ bay lên. Chiếc áo khoác trắng tinh khôi giấu đi vẻ ngông cuồng thường ngày, lại toát ra phong thái chững chạc, trầm ổn.

Anh quay sang bạn thân cạnh mình, liên tục hỏi: “Gia mặc thế này thật sự đẹp trai lắm à? Cậu có gạt tôi không đấy?”

Phương Mẫn Cường đã quá quen với sự lắm lời của người bạn thần kinh này, bình thản đáp: “Đẹp, siêu đẹp, đỉnh cao đẹp trai, tiểu công chúa nhà cậu nhìn thấy chắc chắn tim đập loạn nhịp, ôm mặt hét toáng lên.” Hắn còn làm mẫu động tác như đang diễn kịch, cảm giác mình đáng yêu chết mất.

Hạng Bất Thần trừng mắt, vung tay vỗ vào đầu cậu bạn.

Nhạc cưới vang lên.

Không biết ai đó khẽ kêu lên: “Cô dâu xinh quá trời ơi!”

Hạng Bất Thần ngơ ngác nhìn về phía cửa.

Cô dâu của anh khoác lớp voan mỏng, tay nắm chặt tay cha, từng bước chậm rãi tiến lên thảm đỏ.

Từ xa, Lâm Lang khẽ mỉm cười với anh.

Hạng Bất Thần không nhịn được, như một đứa trẻ, bật khóc thành tiếng.

Phù rể ho nhẹ nhắc nhở: “Hạng gia, cậu làm quá rồi.”

“Quá gì mà quá, tôi không khóc! Đây là cảm động đến rơi nước mắt, hiểu chưa?!”

“Rồi rồi rồi, cậu là vai chính, cậu nói gì cũng đúng.”

“Bất Thần, hôm nay ba giao hòn ngọc quý giá nhất đời mình cho con. Nhất định phải thật lòng trân trọng nó.” Cha Lâm Lang đặt tay con gái vào tay hắn.

“Ba yên tâm! Con thề, con tuyệt đối sẽ không để cô ấy phải chịu bất kỳ tủi thân nào.” Hạng Bất Thần khịt khịt mũi, may mà hôm nay không trang điểm đậm, chứ không là trôi hết phấn thành mèo hoa rồi.

Lâm Lang ngẩng đầu nhìn gương mặt điển trai của anh, khẽ cười: “Sao vậy, hôm nay bị em làm cho cảm động đến bật khóc à?”

“Ai… ai khóc chứ! Là gió thổi cát bay vào mắt thôi.” Hạng Bất Thần chối đây đẩy, sao có thể để cô thấy được dáng vẻ yếu đuối của mình chứ?

Lâm Lang bật cười, không vạch trần anh.

Hai người đứng trước vị chủ lễ, bắt đầu tuyên thệ.

“Anh có nguyện ý lấy cô gái này làm vợ, cùng cô ấy kết hôn? Dù ốm đau hay khoẻ mạnh, bất kể điều gì xảy ra, đều yêu cô ấy, chăm sóc cô ấy, tôn trọng, chấp nhận và mãi mãi thuỷ chung với cô ấy cho đến cuối đời?”

Hạng Bất Thần đáp không do dự, giọng vang như sấm:

“Tôi nguyện ý! Chết cũng nguyện ý!”

Khách khứa bật cười thiện ý.

Vị chủ lễ trong bộ áo đen cao lớn quay sang phía cô dâu, cất giọng trang nghiêm:

“Cô dâu, cô có nguyện ý lấy người đàn ông này làm chồng, cùng anh ấy kết hôn? Dù ốm đau hay khoẻ mạnh, bất kể điều gì xảy ra, đều yêu anh ấy, chăm sóc, tôn trọng, chấp nhận và mãi mãi thuỷ chung với anh ấy cho đến cuối đời không?”

Cô dâu cười khẽ, ánh mắt cong cong như vầng trăng non.

“Em…”

“Em không muốn.”

Cả khán phòng bỗng nhiên im phăng phắc.

Mọi người chết lặng.

Chủ lễ khẽ lật quyển sách nghi lễ, nhẹ nhàng khép lại, mỉm cười nói: “Tôi nghĩ, cô dâu có lẽ là muốn từ chối như vậy, chỉ là ngại ngùng không tiện mở lời. Mà tôi là người đại diện ý chỉ của thượng đế, cũng không muốn thấy ai đau khổ, cho nên tự tiện thay cô ấy trả lời trước. Mong quý vị đừng phiền lòng.”

Hạng Bất Thần ban đầu sửng sốt, sau đó toàn thân run lên vì giận: “Ông đang giở trò gì vậy?!”

Vì không muốn phá hỏng hôn lễ cả đời chỉ có một lần, Hạng Bất Thần nén cơn giận, ra hiệu bằng mắt cho các phù rể kéo cái tên điên khùng này ra ngoài ngay cho tôi!

Chưa kịp hành động, chủ lễ bỗng gỡ mái tóc giả trắng xám xuống, thẳng người đứng dậy.

“Gia… Gia Thụ?” Mẹ Hàn thốt lên sợ hãi, lập tức khiến nhiều người ngoái đầu nhìn. Bà hoảng hốt lấy tay che miệng lại.

Ngay lúc mọi người còn chưa hết bàng hoàng, Hàn Gia Thụ đã nhanh chóng vòng ra sau lưng Lâm Lang, một tay siết chặt hai tay cô, họng súng lạnh lẽo dí vào huyệt thái dương.

Trái tim Hạng Bất Thần như nghẹn nơi cổ họng, hét lên: “Đừng!”

“Thằng nhóc thối tha! Mày điên rồi à?! Mày muốn làm gì con gái tao?!” Cha Hàn lập tức đỏ mắt xông lên, bị những người xung quanh giữ lại, tránh khiến tình hình thêm nguy hiểm.

Không ai nhận ra sự hoảng loạn khác thường trong ánh mắt của ông.

Hàn Gia Thụ vẫn mỉm cười ôn hoà, dù đang giả dạng thành một lão già hơn năm mươi, nét mặt vẫn toát lên sự tuấn tú đầy khí chất. Hắn nói:

“Các vị, tôi khuyên mọi người tốt nhất là đừng báo cảnh sát hay manh động. Chúng ta đang ở giữa biển khơi, nếu chẳng may xảy ra nổ hay thủng thân tàu, thì xin lỗi trước vậy.”

Lời hắn khiến không khí lập tức rúng động, thấp thoáng có tiếng khóc nức nở của một bé gái, vài người còn định chạy đi kiểm chứng hoặc cầu cứu.

“Ơ? Không tin tôi à?”

Hắn thò tay vào túi áo.

“Tiện thể nói luôn, lúc chôn bom, tôi rảnh rỗi nên hack luôn hệ thống điện.”

Không rõ hắn bấm trúng nút gì, ngay lúc lời vừa dứt, đèn điện toàn phòng vụt tắt.

“A ——”

“Á á á!”

Một tràng la hét vang lên khắp nơi.

“Các quý ông quý bà, xin hãy yên lặng. Tôi không thích ồn ào. Nếu không, tôi sẽ phá huỷ nơi này.” Hàn Gia Thụ không cần micro, nhưng giọng nói vẫn vang rõ, lạnh lẽo như lưỡi dao cắt qua không khí. Mọi người dần dần lặng xuống.

Không ít ánh mắt phẫn nộ pha hoảng loạn dồn về phía hắn.

Nhưng hắn chẳng mảy may để tâm.

“Em gái à, dù em có cố gắng trốn tránh thế nào, thì anh vẫn bắt được em, ngay trước mắt bao người. Không ai cứu được em đâu.” Hắn ghé sát tai cô, hơi thở phả vào da như người tình thì thầm.

“Để xem… giờ nên chơi thế nào mới thú vị đây?”

“Giết tôi, trò chơi sẽ kết thúc.” Lâm Lang lạnh lùng nói.

“Không không, giết em á? Làm sao anh nỡ?” Họng súng từ thái dương cô dịch xuống gò má, ve vuốt đầy tà ý.

“Phải là…”

“H*ếp trước, giết sau.”

Giọng hắn nhàn nhạt, lời nói thản nhiên như không, càng làm người nghe nổi da gà.

“Vậy thì anh đúng là ghê tởm thật đấy.” Lâm Lang cười lạnh, “Hạng biến thái như anh, không hiểu sao còn có gan sống trên đời này.”

“Em nói rất đúng, anh thích nghe em mắng như vậy.” Hàn Gia Thụ cười híp mắt, môi lướt qua vành tai nàng, khẽ nói: “Có lẽ em không biết, mỗi khi em tức giận, lồng ngực lại phập phồng dữ dội, anh có thể cảm nhận rõ từng đường cong.”

Lâm Lang không nói gì.

Hàn Gia Thụ thì vẫn rất hứng thú, ngẩng đầu nhìn quanh các vị khách rồi nói: “Thế này đi, hiếm khi mọi người tụ họp đông đủ như vậy, chi bằng chơi một ván trò chơi. Mười phút nữa thôi, du thuyền có thể sẽ phát nổ vì rò rỉ dầu diesel. Nếu các người muốn cứu cô dâu đáng thương bị tôi bắt cóc này, vậy thì dùng mạng của các người để đổi mạng của cô ấy.”

“Nào, các người muốn trao đổi như vậy không?”

Ánh mắt hắn ánh lên tia u ám.

Ngoại trừ việc cấm mọi người di chuyển, Hàn Gia Thụ cũng không ngăn cản mọi người nghị luận, nhờ thế mà Lâm Lang nghe được rõ mồn một.

“Người này có bệnh thật rồi!”

“Hắn đang uy hiếp chúng ta à?”

“Chắc cô dâu với hắn có thù oán gì đấy, nhưng mắc gì kéo tụi mình vô cái mớ này?”

“Đúng thế, bao nhiêu người đổi lấy một người, lỗ to luôn chứ còn gì!”

Trước nỗi sợ cái chết, khát vọng sống lấn át mọi thứ. Mọi người bắt đầu buông lời chỉ trích, thậm chí có kẻ còn mắng Lâm Lang không tiếc lời, cho rằng cô chính là nguyên nhân chọc giận kẻ biến thái này, mới khiến mọi người rơi vào hoàn cảnh hiểm nghèo.

“Tôi đã nói rồi mà, hai anh em nhà này có gì đó mờ ám!”

“Chắc nhỏ em gái quyến rũ anh trai, xong rồi lại bắt cá hai tay!”

“Loại hào môn dơ bẩn ấy, ai mà biết trong sạch tới đâu, nhìn thì có vẻ thuần khiết, biết đâu ngủ với bao nhiêu người rồi!”

Nếu Lâm Lang vẫn còn là nguyên chủ, có lẽ đã bị những lời cay độc này mắng cho tức đến ngất xỉu.

Hàn Gia Thụ rõ ràng đã thấu hiểu tính cách nhạy cảm yếu đuối của cô em gái này, muốn phá nát phòng tuyến tâm lý của cô, làm cô phát điên lên.

Nhưng hắn lại không ngờ, thân xác mỹ lệ yếu đuối này giờ đã đổi linh hồn. Những lời đó đối với Lâm Lang giờ đây chẳng khác gì gãi ngứa, nhưng trên mặt cô vẫn cố tình lộ vẻ đau đớn tuyệt vọng.

Đám khách ăn mặc sang trọng kia chẳng những không nương tay vì cô yếu thế, ngược lại còn bày ra bộ mặt “Tôi biết mà” đầy khinh thường.

“Thấy chưa, phản ứng vậy là biết có tật giật mình rồi!”

“Chắc chắn là có chuyện mờ ám!”

Hàn Gia Thụ cúi đầu nhìn người trong lòng với gương mặt trắng bệch, khẽ cong môi cười nói: “Nghĩ lại thì, đổi cả một thuyền người lấy một người cũng hơi lỗ. Vậy thì thế này đi, tôi giảm phạm vi lại…chỉ cần có ai trong số các người nguyện ý nhảy xuống biển tự sát vì cô ấy, tôi sẽ thả cô ấy ra, cũng tháo luôn bom. Như vậy, tất cả mọi người đều có thể bình an vô sự.”

Thế thì... các người sẽ chọn thế nào đây?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play