Hạng Bất Thần nhìn Lâm Lang đầy trông ngóng, chờ cô trả lời.
Thằng nhãi này từ trước đến nay không sợ trời không sợ đất, hôm nay hiếm lắm mới lộ ra chút dáng vẻ bất an thấp thỏm.
Lâm Lang cố ý trêu hắn, giả bộ khó xử:
“Chuyện này đến hơi đột ngột, em… để em ngẫm lại đã…”
Năm phút trôi qua.
“Nghĩ kỹ chưa?” Hắn vẫn giữ nguyên tư thế đó, đầu gối bắt đầu tê, cằm hơi cứng lại.
Nhưng bất kể nhìn từ góc độ nào, cô gái này vẫn xinh đẹp nhất. Đến cả vẻ mặt trầm ngâm nghiêm túc của cô cũng khiến hắn chỉ muốn nhào tới, ôm chặt mà hôn.
“Em không chắc…” Lâm Lang nhíu mày.
Hạng Bất Thần: “Không sao, không chắc thì nghĩ thêm, anh nghĩ giúp em!”
Lâm Lang: “Anh định nghĩ ra cách gì?”
Hạng Bất Thần: “Cách thì nhiều lắm! Ví dụ như… bá đạo cưỡng hôn, gạo nấu thành cơm, giả vờ tai nạn rồi nằm viện bắt người ta chăm…”
Lâm Lang: “Kiến thức của anh cũng phong phú thật đấy.”
Hạng Bất Thần: “Khụ… chút hiểu biết thôi!”
Lâm Lang vươn tay kéo hắn: “Dưới đất lạnh đấy, đứng lên đi rồi nói tiếp.”
“Em đồng ý không? Không đồng ý thì anh không đứng dậy, để em xót xa chơi.” Hạng Bất Thần bắt đầu giở trò lưu manh.
“Em sợ anh luôn rồi.” Lâm Lang bật cười vỗ trán. “Nói trước nhé, em không thích bạn trai trẻ con đâu đấy.”
Chàng trai vốn chuẩn bị tinh thần đấu tranh trường kỳ liền sững người, chớp mắt như nhận ra ý cười nơi khóe miệng cô, bỗng nhảy bật lên, hai tay ôm chặt eo cô, nhấc bổng lên xoay vòng ngay tại chỗ.
“Ha ha ha! Uy Phong nó mong đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng có nữ chủ nhân rồi!”
Lão tử muốn ôm ấp hôn hít nâng lên cao!
Rắc ——
Lâm Lang nghe thấy tiếng “rắc” giòn tan, giống như có xương gãy.
Sắc mặt Hạng Bất Thần đơ lại.
“Anh… eo còn ổn không đấy?” Lâm Lang dè dặt hỏi.
“Ha ha ha, vừa rồi chắc chắn là em nghe nhầm! Vợ yêu, em yên tâm, eo anh khỏe lắm, dù em muốn ngồi hay cưỡi thì cũng…”
Lâm Lang dùng ngón tay chọc chọc một cái.
“… Đau.”
Hạng thiếu gia nước mắt lưng tròng, rấm rứt cầu được an ủi.
Lâm Lang duỗi tay định xoa đầu hắn, nhưng tiếc là đối phương quá cao, tay cô lại ngắn, cố mãi vẫn không với tới.
Hạng Bất Thần cảm thấy rốt cuộc cũng tìm lại được chút mặt mũi, mặt dày nói:
“Em muốn sờ anh đúng không? Em nói sớm chứ, không nói thì sao anh biết em muốn sờ?”
Sau đó liền nắm tay Lâm Lang, ấn lên ngực mình, nhiệt khí ấm nóng thấm qua lòng bàn tay.
“Sờ được chưa? Nó đang chào em đấy.”
“Em biết không nó cũng thật không dễ dàng, 25 năm rồi mới tìm lại được đồng bọn thất lạc lâu năm.”
Hạng Bất Thần hơi cúi người, trán khẽ chạm trán cô.
“Từ nay về sau, em hãy ở ngay bên trái ngực anh, làm bạn với nó, được không?”
Tên giỏi tán gái này mà nghiêm túc lên thì e rằng chẳng có mấy cô gái chống đỡ nổi nhan sắc lẫn lời ngọt ngào của hắn.
Lâm Lang dùng ngón tay nhấn mạnh lên ngực hắn, lực không nhẹ.
“Được anh yêu thương sâu đậm, cho em nơi nương tựa tốt như vậy.” Khóe mắt đuôi mày cô chan chứa xuân sắc, “Ân tình sâu nặng, em chẳng biết lấy gì báo đáp, chỉ có thể lấy thân đền đáp thôi.”
Cô vén tóc bên tai, khẽ nghiêng đầu, “Vậy… anh có muốn lấy em không?”
Câu này… tính là cầu hôn không?
“Muốn!”
Hắn buột miệng thốt ra, nói xong mới thấy có gì đó sai sai trong trình tự đối thoại.
Nhưng lúc hắn ngẫm lại thì đã là một tháng sau.
Khi đó, hắn và Dương Tình cũng đã chia tay được gần một tháng.
Ban đầu Dương Tình suy sụp, nhưng Hạng Bất Thần đã sắt lòng, cô ta làm cách nào cũng không cứu vãn được. Hết cách, Dương Tình định cắt cổ tay tự sát để uy hiếp hắn. Nhưng cô ta sợ đau, vừa cắt ra chút máu đã hoảng hốt gọi xe cấp cứu.
Từ đó về sau không còn nhắc gì đến chuyện tự tử nữa.
Hạng Bất Thần cho cô ta một khoản bồi thường, Dương Tình suy nghĩ một hồi rồi cũng nhận. Rời khỏi người bạn trai cũ là Hạng Bất Thần, Dương Tình đột nhiên bắt đầu sống buông thả. Nhưng rồi nghe nói có một tiểu bạch kiểm dọn đến sống chung với cô ta, cuỗm hết tiền bạc rồi biến mất không để lại xu nào.
Dương Tình khóc không ra nước mắt, đành cúi đầu đi tìm Hạng Bất Thần xin một khoản nữa.
Từ nghèo thành giàu dễ, từ giàu quay lại nghèo mới là khổ. Trước kia cô từng được công tử nâng như nâng trứng, cẩm y ngọc thực. Khi đó cô còn chê hắn mùi tiền nồng quá. Giờ thì phải chen xe công cộng, ăn cơm bụi vỉa hè, cô lại càng nhớ thời vàng son xưa cũ.
Chỉ tiếc nam chính và nam phụ đều đã không còn ở bên, chẳng mấy ai nhận ra tâm hồn thuần khiết dưới vẻ ngoài tàn tạ của cô ta để mà yêu nữa.
Trong khi Dương Tình oán trách ông trời mù mắt, thì Lâm Lang đã trở thành vợ chưa cưới của Hạng Bất Thần, nữ chủ nhân tương lai của nhà họ Hạng.
Tin này nổ tung cả giới.
Không ai ngờ công tử đào hoa bạc tình một ngày nào đó lại cam tâm tình nguyện để người ta buộc dây cương, tự hạn chế địa bàn hoạt động.
Chuyện lạ năm nào cũng có, năm nay lại đặc biệt nhiều.
Có người đùa cợt:
“Hạng gia à, tôi nhớ rõ ngày nọ tháng nọ năm nọ, ai kia từng nói: hôn nhân là mộ phần của tình yêu, bước chân vào là hết thuốc chữa đúng không?”
Hạng Bất Thần đang thèm thuốc lá, đưa tay muốn lấy một điếu, nhưng ngập ngừng nhìn sắc mặt nữ chủ nhân bên cạnh, liền nửa chừng rút tay về. Cuối cùng nhặt viên kẹo đẹp mắt cho vào miệng nhai mấy cái.
Hắn quay sang cười lấy lòng với Lâm Lang, tỏ vẻ mình rất ngoan.
“Hôn nhân là mộ phần của tình yêu?” Lâm Lang đâu dễ bỏ qua, “Hạng tiên sinh, xem ra ngài rất có kinh nghiệm trong chuyện này nhỉ?”
Mọi người xung quanh ôm ngực cười lăn, xem một màn bị vợ quản đặc sắc.
Huynh đệ là để... bán đứng nhau.
Hạng Bất Thần dẫn theo Lâm Lang, thấy bạn bè mình ngồi đầy một bàn, đã sớm đoán trước sẽ có màn bị "trả thù xã hội", nhưng vẫn tỏ vẻ chân thành nhìn Lâm Lang:
“Anh nói sai à? Chẳng phải đích đến tốt đẹp nhất của tình yêu là... được chôn chung một chỗ trăm năm sau sao?”
Câu sau của hắn ta lập tức bật chế độ chọc tức cả bàn:
“Dĩ nhiên rồi, mấy người độc thân chẳng ai thèm như các cậu, chắc sau này chỉ có thể chết rũ ở ven đường thôi, mà cũng chẳng ai thèm nhặt xác, chậc chậc, nghĩ thôi cũng thấy thảm.”
Mọi người: “……”
Má ơi, cái tên này càng ngày càng thiếu đòn! Chắc có vợ rồi nên bắt đầu lên mặt đây mà?
“Ở đây toàn là các anh trai cả đấy, anh nói chuyện giữ ý chút đi.” Lâm Lang nhéo tay anh ta một cái cảnh cáo.
“Tuân lệnh, vợ đại nhân.” Hạng Bất Thần cười toe, nhanh nhảu rót rượu mời từng người.
Mọi người đồng loạt nghĩ: Quả nhiên vẫn là em gái lợi hại.
Nhưng rồi bọn họ lại nghe thấy cô em gái kia quay sang nói với chú rể tương lai:
“Nếu lỡ chọc bọn họ giận bỏ đi, tiền mừng tụi mình coi như tiêu rồi. Đồ ngốc, anh phải biết lo xa một chút chứ.”
“Em yên tâm đi vợ yêu, anh đã cho người canh sẵn ngoài cửa nhà bọn họ hết rồi. Nếu không đến thì anh cho người trói đến.”
“……”
Cặp đôi này quả nhiên là nồi nào úp... à, nhầm, ý là xứng đôi vừa lứa!
Hôn lễ được tổ chức trên một du thuyền.
Cô dâu vẫn chưa tròn hai mươi, hai bên gia đình sau khi bàn bạc quyết định tổ chức hôn lễ trước, coi như nghi thức trang trọng để xác lập thân phận, còn chờ Lâm Lang đủ tuổi pháp luật rồi mới đăng ký kết hôn cũng chưa muộn. Dù sao hai nhà đều biết rõ nhau, quan hệ thân thiết, chẳng lo xảy ra biến cố gì.
Mọi người đều ủng hộ và chúc mừng cho đôi tình nhân cuối cùng cũng tu thành chính quả sau bao vòng quanh luẩn quẩn.
Chỉ có một người, từ đầu đến cuối không đồng tình.
Mẹ Hàn đau đầu vô cùng, bà thật sự không biết phải thuyết phục cậu con trai bướng bỉnh nhà mình bằng cách nào. Bất kể bà nói gì, nó cũng kiên quyết không chịu nhượng bộ.
“Con nghĩ cái gì trong đầu thế hả? Em gái con khó khăn lắm mới tìm được người thật lòng với nó. Mọi người ai cũng vui vẻ tổ chức hôn lễ, vậy mà con cứ mặt lạnh như đá là sao? Mẹ xin con đấy, đừng khiến ba con giận đến phát bệnh. Sức khỏe ông ấy vốn đã chẳng ra gì rồi, con còn muốn chọc cho ông ấy nhập viện à?”
“Con đã nói rồi, con thích em ấy. Con không chịu được việc em ấy lấy người khác.” Hàn Gia Thụ nói, giọng điềm tĩnh mà lạnh lùng.
Mẹ anh không nghĩ quá sâu, trước giờ bà và chồng bận công tác triền miên, số lần ở bên hai anh em có thể đếm trên đầu ngón tay, chuyện tình cảm giữa họ bà chẳng rõ bao nhiêu, chỉ tưởng rằng anh đau lòng vì em gái thân thiết bao năm sắp lấy chồng.
“Mẹ biết con có chút hụt hẫng, nhưng con gái lớn rồi chẳng phải đều phải lấy chồng sinh con sao? Em gái con tìm được người thật lòng yêu thương nó, lẽ ra con phải vui cho nó mới đúng chứ.”
Hàn Gia Thụ cụp mắt, ánh mắt trầm tĩnh nhìn chằm chằm vào chiếc bình thủy tinh hình thiên nga có viền miệng màu hồng trước mặt. Một thoáng ngẩn ngơ lướt qua ánh mắt anh.
“Vui? Mẹ muốn con vui kiểu gì đây? Chẳng lẽ mẹ muốn con giống mẹ sao? Ngồi ở bàn tiệc nhìn chú người mà mẹ yêu nhất cùng người khác hôn môi trước mặt linh mục sao?”
Người phụ nữ thoáng sững sờ, rồi tức giận đến run người. Bà giơ tay tát anh một cái thật mạnh:
“Con nói vớ vẩn cái gì đấy! Mẹ và chú của con chưa từng có bất cứ quan hệ gì cả!”
“Vậy à.” Hàn Gia Thụ chẳng buồn để tâm đến vết đỏ trên mặt, chỉ nhàn nhạt đáp lại.
“Đã thế thì lần sau hai người hẹn hò, làm ơn kéo cửa phòng lại cho đàng hoàng, đừng để bạn con nhìn thấy, không thì đứa con ngoài giá thú này thật sự rất khó xử.”
Nói xong anh đứng dậy đi thẳng vào thư phòng.
Phía sau vang lên tiếng loảng xoảng của đồ đạc bị ném vỡ.
Dường như là âm thanh của một tách trà vỡ vụn.
Hàn Gia Thụ không quay đầu lại, cũng chẳng có ý định quan tâm.
Anh đã quá mệt mỏi rồi.
Từ đêm hôm đó trở đi, anh và Lâm Lang không còn gặp riêng nhau lần nào nữa. Lâm Lang đã được Hạng Bất Thần “bảo hộ”, dù có về nhà cũng chỉ là cùng cha mẹ bàn chuyện cưới hỏi, và tất nhiên, vị hôn phu kia luôn kè kè không rời nửa bước.
Anh chỉ có thể im lặng ngồi bên cha mình.
Nhìn cô và một người đàn ông khác đan chặt mười ngón tay vào nhau, trên tay còn đeo chiếc nhẫn khiến anh vô cùng chướng mắt.
Hàn Gia Thụ từng thử nhìn vào mắt Lâm Lang, nhưng cô lại dửng dưng chẳng mảy may để ý đến quầng thâm dưới mắt anh, hay ánh nhìn xanh xao rã rời kia. Sau một cái liếc nhẹ, cô lập tức dời ánh mắt.
Lạnh lùng, không chút ấm áp.
Cứ như cô gái luôn nở nụ cười rạng rỡ bên cạnh anh trước kia chỉ là ảo ảnh trong trí nhớ.
Thật giỏi, cô em gái đáng yêu của tôi.
Ngay từ đầu em đã định trả thù tôi rồi đúng không?
Đêm đó còn lợi dụng tôi để khiến Hạng Bất Thần thương xót.
Người như em còn tàn nhẫn hơn tôi nhiều. Đạt được mục đích rồi thì trở mặt như lật tay, chẳng chút mềm lòng.
Anh thật sự muốn mổ trái tim cô ra xem thử, bên trong có thật sự là trống rỗng không?
Hàn Gia Thụ đập nát cặp kính của mình, gạt đống mảnh thủy tinh văng đầy sàn, nhặt lên tấm ảnh chụp chung của hai anh em. Trong ảnh, cô gái ấy trông còn ngây thơ, đôi mắt cong cong liếc nhìn anh, lúm đồng tiền nhàn nhạt nơi khóe môi đầy ắp tình ý.
Anh vươn tay, với lấy chiếc bật lửa trên bàn.
“Đoàng ——”
Ngọn lửa màu lam nhạt nuốt dần mép ảnh, soi rõ khuôn mặt anh càng lúc càng trắng bệch, u ám.
Vài ngày sau, trời xanh mây trắng, lễ cưới của Lâm Lang và Hạng Bất Thần được tổ chức trên du thuyền.
Mẹ Hàn trang điểm sơ qua rồi vội vã đến hỗ trợ. Mẹ của Hạng Bất Thần nhìn thoáng ra sau lưng bà, ngạc nhiên hỏi:
“Sao không thấy Gia Thụ đâu?”
Hai người phụ nữ khoác tay nhau đi tới, mẹ Hàn thở dài:
“Thằng bé thật xui xẻo, tối qua đột nhiên bị sốt cao, mê man cả người. Trong tình trạng đó thì sao tôi dám để nó ra khỏi nhà.”
Mẹ Hạng cũng lộ vẻ lo lắng, liên tục hỏi thêm vài câu.
Thực ra, hôm trước Hàn Gia Thụ nói mấy câu đã làm Hàn mẫu sợ đến mức tim đập thình thịch. Bà vốn tưởng mọi chuyện giấu kín không ai biết, ai ngờ con trai đã nhìn thấu từ lâu. Mẹ Hàn vừa xấu hổ vừa giận, đồng thời cũng lần đầu tiên nhận ra tinh thần của con trai có vẻ không bình thường. Tất cả những điều này đều là hậu quả của sự chủ quan, thiếu quan tâm từ bà.
Hàn mẫu định sau đám cưới sẽ đưa cậu đi khám bác sĩ.
Nhưng không ngờ hôm sau, Hàn Gia Thụ lại quay về trạng thái bình thường, không khác gì mọi ngày.
Chính vì “không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất”, Hàn mẫu lo con trai sẽ làm ra chuyện gì kinh động tại buổi tiệc cưới, nên trước khi rời nhà đã khóa trái cửa, chìa khóa của Hàn Gia Thụ cũng bị bà giữ. Để chắc chắn hơn, bà còn bí mật thay mã khóa cửa sắt ngoài biệt thự.
Thấy du thuyền bắt đầu được bảo vệ tuần tra, mẹ Hàn mới hơi thở phào nhẹ nhõm.
Đang mãi nghĩ ngợi, một bóng người cao gầy lướt ngang qua bà trong dòng người đông đúc, vô tình va phải vai bà.
“Xin lỗi, thưa bà, tôi đang vội.”
Giọng người đó trầm thấp, như tiếng đàn réo rắt lay động lòng người.
Mẹ Hàn vội đáp lại “Không sao”, còn chưa kịp nhìn rõ mặt anh ta.
Người đàn ông đó ôm trước ngực một bó hoa hồng trắng đang nở rộ đúng độ.
Bà đứng ngẩn ra nhìn bóng lưng anh ta rời đi, linh cảm có gì đó không ổn, nhưng nhất thời không nghĩ ra là chỗ nào.
Người đàn ông mặc âu phục lịch thiệp, ôm hoa hồng trắng, nói đang vội…
Mẹ Hàn bỗng thấy lạnh sống lưng.
Cuối cùng bà cũng nhận ra điều bất thường.
Trang phục của người đó… không giống đến dự một đám cưới náo nhiệt.
Mà giống như đang…
Tham dự một tang lễ.