Lạnh.
Persephone lạnh đến mức không thể thở nổi, nàng muốn mở mắt, nhưng ngay cả động tác nhỏ như nhấc mí mắt cũng trở nên vô cùng khó khăn. Cơ thể như bị chôn vùi trong tấm vải liệm lạnh lẽo, mệt mỏi đến mức không còn chút sức lực nào để cử động. Bên tai vang lên vô số tạp âm hỗn loạn, khiến nàng khó chịu mà miễn cưỡng hé mắt ra.
Thế giới đập vào mắt nàng là những bóng người màu đen lay động trên tảng đá của vách tường, vặn vẹo như cành cây rung rinh.
“Chuẩn bị nước suối, cạo dầu ô liu, nhanh lên, để nô lệ mang tới.”
Theo tiếng nói ấy vang lên, một bình nước lạnh tạt thẳng xuống người Persephone, cơn đau buốt thấu xương khiến hàm răng nàng run rẩy.
Những tiếng ồn ào kia như đoàn tàu lao qua đường ray, càng lúc càng gần, cho đến khi đủ loại âm thanh rõ ràng dội thẳng vào đầu nàng.
“Mang hai ống sáo và đàn lia lên, cỏ lau và khăn ngang đến từ Acadia đâu, chúng ta còn phải hát bài ca mừng vui ở cửa, nhạc cụ chuẩn bị xong chưa?” Có người vội vã rời đi, lại có người mang rổ đầy hoa tươi bước vào.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT