Tiêu Cửu Từ ngốc một chút, đột nhiên bị như vậy trắng ra khen, giống như đang nói lời âu yếm, làm cho hắn hô hấp đều rối loạn, tim cũng ấm áp, không tự giác liền muốn cong lên khóe miệng.
Nhìn con ma nhỏ ngước một khuôn mặt trắng nõn trơn bóng, dưới ánh nắng chiều nhuộm dần vẫn còn mang theo vẻ nóng rực, làm Tiêu Cửu Từ nhịn không được giơ tay nhéo nhéo má hắn, nói: “Rốt cuộc làm sao vậy?”
Kiều Hàm chỉ là nhìn hắn, tươi cười càng lúc càng lớn, giống như nhặt được bảo bối gì đó, vui vẻ đến nỗi mặt mày đều rạng rỡ.
Cũng đem vẻ tan vỡ vừa rồi trong mắt toàn bộ xua tan.
Tiêu Cửu Từ tựa hồ cảm giác được một tia tự hào, bởi vì con ma nhỏ này thấy hắn, tâm tình liền tốt rồi.
Lúc này rốt cuộc có người nhìn không được, dùng tiếng ho khan để nhắc nhở, lúc này hai người không coi ai ra gì mới bừng tỉnh.
Kiều Hàm nghe được thanh âm sửng sốt, buông Tiêu Cửu Từ ra, hướng tới nơi phát ra âm thanh nhìn lại, chỉ thấy một đám người tụ tập ở giao lộ nhìn bọn họ, quần áo đủ mọi màu sắc, hẳn là đệ tử của vài môn phái, mà họ cũng không thể không nhắc nhở.
Bởi vì Kiều Hàm và Tiêu Cửu Từ đang đứng ở giữa đường.
Kiều Hàm phản ứng lại, mặt dần dần nóng lên.
Ực... Vừa rồi họ nhìn qua có phải hay không có chút... kỳ quái?
Hắn làm cái gì vậy? Hắn chỉ là nhất thời kích động ôm lấy thần tượng, sau đó không ngừng khen thần tượng tốt mà thôi.
Chỉ là đám người kia dùng cái ánh mắt phi lễ chớ nhìn để nhìn họ là sao?
Này... Hơn nữa thân phận và quan hệ đối ngoại hiện tại của hai người họ.
Kiều Hàm hít sâu một hơi, quẫn bách ảo tưởng có biện pháp gì tự nhiên quá độ.
Còn chưa phản ứng lại, bên hông đã bị người ôm trọn, gió nổi lên.
Tiêu Cửu Từ đã ôm Kiều Hàm ngự kiếm bay đi.
Được thôi, bỏ chạy tuy rằng đáng xấu hổ nhưng hữu dụng. Ít nhất làm cho họ thoát khỏi tình huống xấu hổ nhất.
Chờ trở xuống sân sau của họ, đại não Kiều Hàm vẫn còn ở trạng thái đơ đơ, phản xạ có điều kiện nói: “Sư huynh, thực xin lỗi, giống như... giống như vừa rồi có chút mất mặt.”
Tiêu Cửu Từ đối với tình huống vừa rồi đã bất đắc dĩ chấp nhận, thậm chí cảm thấy về sau loại tình huống này khẳng định cũng không ít, sớm quen một chút thì tốt hơn.
Rốt cuộc tình cảm của con ma nhỏ này đối với hắn đôi khi thật sự khó có thể kiềm chế, không thể yêu cầu quá cao với nó.
Đột nhiên ôm một chút gì đó là có thể trấn an... Cũng coi như là dỗ dành tương đối tốt.
Tiêu Cửu Từ nhìn vẻ quẫn bách của Kiều Hàm liền quên đi sự xấu hổ của chính mình lúc trước.
Trong lòng nghĩ con ma nhỏ này còn biết xấu hổ nữa đấy.
Bất quá hắn hiện tại vẫn càng thêm để ý rốt cuộc Kiều Hàm làm sao vậy, dựa theo tình huống vừa rồi, Tiêu Cửu Từ không thể không phân tích nói: “Có phải lại gây họa không? Cho nên trước tiên tới nói tốt?”
Kiều Hàm lập tức nói: “Ta mới không có!” Nhưng lời vừa dứt, nhớ tới Đoạn Uân, tức khắc xấu hổ cười cười nói: “Là chọc một chút phiền toái nhỏ.”
Tiêu Cửu Từ cũng không chắc chắn răn dạy Kiều Hàm, mà là hỏi kỹ: “Làm sao vậy?”
Kiều Hàm nhanh chóng kể lại sự tình, đương nhiên cũng bao gồm chuyện Kiều Uyển cứu hắn.
Tiêu Cửu Từ nghe xong liền nhíu mày nói: “Chỉ vì chuyện nhỏ này, ngươi đột nhiên chạy tới tìm ta?”
Tiêu Cửu Từ vẫn rất nhạy bén, đây tính là phiền toái gì, căn bản không thể làm Kiều Hàm lộ ra ánh mắt như vậy.
Còn có những lời đồn nhảm nhí phía trước người ta nói Kiều Hàm và Tần Tu Trọng ở bên nhau là chuyện như thế nào?
Kiều Hàm biết Tiêu Cửu Từ thận trọng, vừa rồi cảm xúc của chính mình quá không khống chế được, vì thế nghĩ nghĩ liền đưa ra một lời giải thích.
“Sau đó gặp được Tần Tu Trọng và trưởng lão Mai, trưởng lão Mai muốn nghiên cứu chuyện Tần Tu Trọng khôi phục linh căn, ta cũng khá tò mò liền đi theo xem, kết quả mới biết được từ Tần Tu Trọng, hóa ra là ngươi giúp đỡ.”
Kiều Hàm nói đến đây, lại nhịn không được đau lòng Tiêu Cửu Từ, đặc biệt là nhìn bộ dáng khí phách hăng hái, tiên khí bức người hiện tại của hắn, liền càng thêm đau lòng.
“Thứ tốt như vậy, thế nhưng lại cho Tần Tu Trọng cầm đi.” Kiều Hàm bất mãn bĩu môi. “Ngươi cũng quá hào phóng, thật tốt quá đi.”
Tiêu Cửu Từ không nghĩ tới Kiều Hàm lại nghĩ như vậy, bất quá cũng đúng, Kiều Hàm giống như vẫn luôn rất thích giành lấy thứ tốt, sau đó đưa đến trước mặt hắn, giống như trong quan niệm của con ma nhỏ này, sở hữu thứ tốt đều nên thuộc về hắn vậy.
Tiêu Cửu Từ淡淡 cười, vươn tay vỗ vỗ đầu Kiều Hàm nói: “Ta chỉ cho Tần Tu Trọng một tin tức mà thôi, thứ này rốt cuộc có hay không, có thể bắt được hay không, có thành công hay không đều không biết, cho nên ngươi không thể cảm thấy đây là ta nhường cho Tần Tu Trọng, đây là cơ duyên của chính hắn, biết không? Hơn nữa, người ta không phải còn tặng một gốc linh thực làm tạ lễ sao? Ngươi không phải rất thích?”
Một gốc cây phá linh thực đổi lấy khả năng giữ gốc tương lai của nam chủ đại nhân, Kiều Hàm mới không thèm nhận đâu.
Hắn biết Tiêu Cửu Từ chính là tính tình như vậy, tự nhiên cũng không muốn tỏ ra mình quá khắc nghiệt, liền không nói nhiều.
Ngay sau đó Tiêu Cửu Từ liền nói muốn đi tìm Mạnh Cận trao đổi chuyện giao nhân, Kiều Hàm cũng khá tò mò, liền đi theo cùng đi, dù sao cũng không vội, cho nên liền vừa đi vừa trò chuyện chậm rì rì.
Trên đường thật xa thấy Tần Tu Trọng và Kiều Uyển đi ngang qua, họ hẳn là vừa mới tách khỏi trưởng lão Mai, mọi người gật đầu ra hiệu một chút rồi ai đi đường nấy.
Chờ Tần Tu Trọng và Kiều Uyển trở lại đình viện của đệ tử Vọng Nguyệt Đảo, liền nghe thấy bên trong có đệ tử trẻ tuổi ríu rít nói chuyện phiếm.
“Vừa rồi tôi thấy đấy, trời ạ, giữa ban ngày ban mặt mà nghĩ sao ấy, cứ đứng giữa đường ôm nhau thâm tình nhìn nhau, xem đến mặt tôi cũng đỏ.”
“Lần trước đã thấy tình cảm hai người họ tốt lắm rồi, nhưng cũng không trực tiếp như vậy.”
“Chẳng lẽ người bên ngoài đều phóng khoáng như vậy sao?”
“Nghiêm túc mà nói, họ đã xem như đạo lữ, như vậy tựa hồ cũng hợp lý.”
“Không phải còn chưa thành thân sao? Tôi chỉ cảm thấy hai người này quá cao điệu, dẫn đến người khác cũng liên lụy mà nói đến Tần công tử và Kiều sư muội, vốn dĩ Tần công tử trở về như vậy đã là tiêu điểm rồi, hơn nữa quan hệ bốn người này... Có vài kẻ xấu miệng nói chuyện khó nghe lắm.”
“Thôi, người ta nói chuyện của người ta, chúng ta giữ chuyện của chúng ta, ai dám nói xấu người Vọng Nguyệt Đảo chúng ta nữa, lần sau trực tiếp động tay.”
Hai người đi ngang qua đình viện nói chuyện, trực tiếp tránh ra.
“Không ngờ hắn vừa rồi đột nhiên chạy đi là đi tìm Tiêu công tử, tôi còn tưởng có chuyện gì chứ.” Kiều Uyển suy tư nói.
“Tôi thấy hắn nghe nói thứ tốt kia bị tôi dùng, không cam lòng, nếu Tiêu Cửu Từ nói cho người ta là hắn, hắn nói không chừng có thể có được.” Tần Tu Trọng hừ lạnh một tiếng.
Lúc ấy hắn nói xong, toàn bộ sắc mặt Kiều Hàm đều thay đổi, thập phần khó coi, Tần Tu Trọng có thể nghĩ thế nào, chỉ có thể đoán như vậy.
Kiều Uyển ngẫm lại cũng đúng, ở kiếp trước, Kiều Uyển đối với đoạn quá khứ này cũng không rõ ràng, rốt cuộc khi nàng tỉnh lại, Tần Tu Trọng đã sớm khôi phục, Tiêu Cửu Từ cũng biến thành bán yêu, đoạn quá khứ bí ẩn kia sẽ không có người trong cuộc nhắc tới.
Đến nỗi chuyện phiếm vừa rồi của mọi người, Kiều Uyển và Tần Tu Trọng đều không nhắc đến, chỉ là trong lòng lại để ý, tình cảm của họ thật sự là như vậy sao?
Ngày kế, Kiều Hàm và Tiêu Cửu Từ đi theo Mạnh Cận cùng nhau đến nơi cô ta giấu giao nhân.
Đó là một quán cầm, xem như cửa hàng Tiên Âm Môn mở ở đây, chuyên bán một số đồ vật mà âm tu cần, bởi vì giới tu chân âm tu trừ Tiên Âm Môn ra quá ít, cho nên cửa hàng này cơ hồ không có khách, lại còn mở ở góc đường phố vắng vẻ, trong cửa hàng chỉ có một tiểu nhị đang ngáp.
Tiểu nhị là đệ tử ngoại môn Tiên Âm Môn, nhìn thấy Mạnh Cận liền tỉnh táo lại, cung kính chào hỏi.
Mạnh Cận gật đầu, sau đó mang theo Tiêu Cửu Từ và Kiều Hàm đi vào cửa sau, đến đình viện phía sau, một gian phòng trước cửa liền sáng lên ánh sáng kết giới, Mạnh Cận lấy ra huyền bát tỳ bà, kết giới mở ra, sau đó tiến lên gõ cửa, “Sư phụ tương lai! Mở cửa.”
Bên trong vang lên một trận ngâm xướng, tựa hồ cũng đang mở ra kết giới gì đó, xem như hai lớp bảo hiểm.
Kiều Hàm vẫn là lần đầu tiên nghe được tiếng ca của nhân ngư, tuy rằng chỉ là một đoạn ngắn thi pháp, nhưng thật sự giống như tiếng trời, khó trách Mạnh Cận lại dây dưa không bỏ, muốn đi theo lão sư học thanh nhạc.
Bất quá khi cửa phòng mở ra, Kiều Hàm thấy rõ tình huống bên trong, nhịn không được khóe miệng run rẩy.
Chỉ thấy một mỹ nam ngư hữu khí vô lực nằm trong một cái lu rượu, bởi vì lu không đủ lớn, cho nên gần như nửa cái đuôi cá của hắn đều bị cong ra ngoài, nước trong lu không được thay kịp thời, đã sắp có mùi, vảy trên đuôi cá cũng rụng khá nhiều.
Mỹ nam ngư tuy rằng có một khuôn mặt đẹp như tượng tạc, nhưng giờ phút này mặt xanh mét nhìn biểu tình của Mạnh Cận cũng sắp vặn vẹo.
Kiều Hàm dám khẳng định, nếu không phải vì bảo mệnh, mỹ nam ngư chắc chắn muốn cùng Mạnh Cận đánh một trận, tuy rằng tình thế bức bách, không thể đào ra một cái hồ nước, nhưng như vậy cũng quá làm nhục cá, đây thật sự là định bái sư sao?
“Có thể đi chưa?” Mỹ nam ngư nghiến răng.
Kiều Hàm cảm thấy hắn hẳn là nhẫn nại đến cực hạn, nếu Mạnh Cận còn để hắn đợi như vậy, hắn phỏng chừng tình nguyện xông ra ngoài.
Mạnh Cận thật ra có thể cảm nhận được cảm xúc của người khác, chỉ là phương hướng cảm nhận không đúng lắm, cô ta quay đầu nói với Kiều Hàm: “Hay là, ngươi chữa trị cho hắn một chút đi, xem hắn bây giờ thế này, ta thật sợ hắn không trụ được đến khi ta đưa hắn ra biển.”
Kiều Hàm cười gượng một tiếng nói: “Ngươi đưa càng nhanh, hắn càng nhanh khỏe.”
Tiêu Cửu Từ cũng không nhìn được nữa, khụ khụ nói: “Bắt đầu đi.”
Lúc này Mạnh Cận mới giới thiệu hai bên, “Vị giao nhân này tên là Thương Trạch, sư phụ tương lai của tôi.”
Kiều Hàm cười với mỹ nam ngư, giành lấy việc của Mạnh Cận, nói: “Đây là sư huynh tôi, Thanh Vân Tông, Tiêu Cửu Từ, tôi là sư đệ hắn, Kiều Hàm.”
Thương Trạch lạnh nhạt gật đầu coi như đáp lại, hắn vốn không có hảo cảm với nhân loại, tự nhiên không thể biểu hiện thái độ nhiệt tình.
Tiêu Cửu Từ lại trầm ngâm một lát, “Chẳng lẽ là thiếu chủ của tộc giao nhân?”
Sắc mặt Thương Trạch lập tức biến đổi, vây cá dựng thẳng lên, hai mắt giống như hai đạo điện lạnh bắn về phía Tiêu Cửu Từ, phảng phất lập tức chuyển sang trạng thái phòng bị.
Mạnh Cận tức khắc kinh ngạc nói: “Cái gì? Sư phụ tương lai của tôi lại là vương tử của tộc giao nhân?”
Tiêu Cửu Từ thấy Thương Trạch có địch ý, liền cười cười giải thích: “Trước kia xem qua một số sách về giao nhân, trên đó ghi chép thế hệ vương thất giao nhân này họ Thương, hơn nữa đều có đuôi cá màu đen, cho nên liền suy đoán một chút.”
Nói đến đây nhìn Mạnh Cận nói: “Ngươi nói ngươi gặp được ở gần Việt Hải, ta đoán điện hạ Thương Trạch hẳn là phụ trách vùng biển đó.”
Thương Trạch ngẩn người, nhíu mày nói: “Sao ngươi biết được những điều này?”
Tiêu Cửu Từ nói thẳng: “Ước chừng hơn nửa năm trước, vùng biển Việt Hải đột nhiên xuất hiện rất nhiều ma vật tác loạn, thời gian dài không ai xử lý, cho nên một số môn phái liên hợp phái người cùng đi thanh trừng, sau khi tôi đến liền hơi chút điều tra lịch sử vùng biển Việt Hải, phát hiện trên biển thỉnh thoảng có tà vật tác loạn là chuyện bình thường, thường thì rất nhanh sẽ bị tự động thanh trừng, theo lời người dân địa phương là do Hải Thần bảo hộ, mà người có khả năng nhất chính là tộc giao nhân duy trì sự bình yên của vùng biển, nhưng lần này lại rất lâu không có xử lý, mới khiến bá tánh cầu đến tiên môn. Tương ứng với chuyện Mạnh Cận nói ngươi bị bắt, cho nên không khó suy đoán.”
Thương Trạch ngạc nhiên, Mạnh Cận và Kiều Hàm đều nghe đến choáng váng.
Kiều Hàm nhịn không được cảm thán: “Sư huynh, huynh thật thông minh!”
Tuy rằng Kiều Hàm biết giao nhân này tương lai sẽ trở thành giao nhân vương, nhưng cụ thể thì không rõ lắm, không ngờ nam chủ đại nhân phân tích một chút liền rõ ràng.
Tiêu Cửu Từ bất đắc dĩ nhìn Kiều Hàm tùy thời khen hắn, chỉ có thể ngẩng đầu sờ đầu hắn.
Thương Trạch một lát sau mới nhíu mày nói: “Vùng biển Việt Hải xuất hiện số lượng lớn ma vật.”
Tiêu Cửu Từ nho nhã lễ độ nói: “Mất gần ba tháng mới xử lý sạch sẽ, đây cũng là tình huống bất thường, bình thường trên biển hải quái, hải thú tác loạn nhiều hơn, không nên đột nhiên xuất hiện nhiều ma vật như vậy, cho nên ở đây có việc làm ơn điện hạ.”
Ánh mắt Thương Trạch nhìn Tiêu Cửu Từ hiện tại nghiêm túc hơn nhiều, “Cái gì?”
“Gần đây Ma giới không yên phận, ta lo lắng sâu dưới đáy biển có gì khác thường hay không, làm ơn điện hạ sau khi trở về cẩn thận điều tra xem có khe hở không gian hay không.” Tiêu Cửu Từ mở miệng nói.
Thương Trạch hừ một tiếng nói: “Chuyện này còn cần các ngươi Nhân tộc làm ơn sao? Nếu Ma giới dám đưa khe hở không gian đến vùng biển của chúng ta, đó chính là đối địch với chúng ta, tự nhiên phải xử lý.”
Tiêu Cửu Từ cười cười, ngay sau đó liền nói: “Vậy ta sẽ sắp xếp cho điện hạ rời đi.”
Rất nhanh Tiêu Cửu Từ liền dùng linh phù lấy từ Tiên Minh phối hợp trận pháp tương ứng làm thuật pháp che giấu cho Thương Trạch, như vậy Mạnh Cận mang theo hắn rời đi đi ngang qua người canh gác kiểm tra sẽ không cần lo lắng hơi thở giao nhân bị lộ.
Ngay sau đó Tiêu Cửu Từ giao cho Mạnh Cận một khối linh ngọc, xem như một loại giấy thông hành tạm thời, để ngừa hôm nay ra ngoài bị kiểm tra.
Mạnh Cận cầm linh ngọc, dùng pháp thuật nhét Thương Trạch vào một cái rương gỗ giả làm nhạc cụ, đại khái là tính toán trực tiếp kéo rương gỗ đi.
Nhìn thiếu chủ giao nhân như vậy, cảm giác cũng thật nghẹn khuất.
May mà điểm mấu chốt của Thương Trạch hiện tại đã rất thấp, không sao cả bị đối đãi như cá chết.
Trước khi đi, Thương Trạch còn tặng Kiều Hàm và Tiêu Cửu Từ mỗi người một viên trân châu, coi như tạ lễ.
Kiều Hàm chỉ biết trân châu này có thể giúp người miễn dịch nhược thủy, nhưng Thương Trạch lại nói cũng có thể dùng để liên lạc với họ, vạn nhất đến lúc đó thật sự tra ra chuyện khe hở không gian, có thể thông báo cho Tiêu Cửu Từ, sau này trân châu tùy ý họ xử trí.
Mạnh Cận đợi nửa ngày nói: “Sư phụ tương lai, tôi cũng có công mà? Tôi không có tạ lễ sao?”
Thương Trạch trực tiếp hừ lạnh một tiếng nói: “Ngươi không phải muốn bái sư sao? Đây là ta cho ngươi tạ lễ.”
Mạnh Cận vừa nghe, tức khắc cao hứng đối với rương gỗ liền quỳ xuống, “Trước đó nói tốt, ta có ân sư của mình, ngươi chỉ có thể tính là sư phụ thứ hai của ta.”
Thương Trạch lười nói nhảm, nói thẳng: “Ngươi muốn cùng ta học nhạc lý, vậy cần thiết phải xuống đáy biển. Ta không dạy người trên bờ.”
“Có thể, chờ tôi tham gia xong đại hội tiên môn, tôi sẽ xuống đáy biển tìm ngươi.” Mạnh Cận cười hì hì nói rồi dập đầu với Thương Trạch, “Sư phụ ở trên, xin nhận đồ nhi một bái.”
Bái xong, lập tức đứng dậy.
Đây có lẽ là nghi thức bái sư hấp tấp và tùy tiện nhất mà Kiều Hàm từng chứng kiến, hắn còn chưa kịp phản ứng.
Kiều Hàm nhìn bộ dáng miễn cưỡng của Thương Trạch, hẳn là trước đó đã nghe Mạnh Cận đàn tấu, nếu không phải ân cứu mạng đè nặng, chắc chắn sẽ không chút do dự cự tuyệt.
Sau đó, Mạnh Cận liền đưa giao nhân đi trước.
Rời khỏi cửa hàng, hai người cũng không vội về, đã ra ngoài rồi, tự nhiên chậm rãi dạo bộ trở về.
Đang đi đến một chỗ, đột nhiên nhìn thấy ở góc phía trước một đám người đang vây quanh một cái quán nhỏ, thập phần kích động tranh giành cái gì đó.
Kiều Hàm nghĩ có đồ tốt, nhanh chân bước nhanh tiến lên xem.
Kết quả khó khăn chen vào được, Kiều Hàm lại nhanh chóng chen ra.
Tiêu Cửu Từ vốn đứng bên ngoài nhìn thấy Kiều Hàm mặt đỏ bừng chạy ra, tò mò hỏi: “Không muốn mua sao?”
Kiều Hàm ghét bỏ nói: “Ta mới không muốn mua đâu, đi thôi.”
Tiêu Cửu Từ nhịn không được tò mò: “Thứ gì vậy?”
“Đồ rác rưởi.” Kiều Hàm nói rồi muốn kéo Tiêu Cửu Từ rời đi, khiến Tiêu Cửu Từ càng thêm tò mò, trước khi đi không khỏi liếc mắt nhìn, tức khắc bước chân khựng lại.
“Chờ một chút.”
Kiều Hàm kinh ngạc, quay đầu lại xem, thấy nam chủ đại nhân đang nhìn về phía sạp hàng kia. Tức khắc kinh ngạc nói: “Ngươi sẽ không muốn mua chứ.”
Tiêu Cửu Từ sửng sốt, tức khắc phản ứng lại, vành tai không khỏi đỏ lên, nhỏ giọng quát: “Nói bậy gì đó, không phải, chỉ chờ một lát.”
Kiều Hàm hồ nghi không thôi, bất quá cũng không đợi lâu, bởi vì sạp hàng quá nhỏ, hàng hóa rất nhanh bán xong, các tu sĩ tự nhiên tản ra.
Lúc này Tiêu Cửu Từ mới mang theo Kiều Hàm tiến lên.
Phía sau quầy hàng là một trung niên dẫn theo một thiếu niên mười mấy tuổi, hai người đang vui vẻ đếm linh thạch.
Kết quả cảm thấy có người đến liền xua tay nói: “Không cần hỏi, đều bán hết rồi.”
“Đã lâu không gặp. Đinh Tân.” Tiêu Cửu Từ chủ động chào hỏi.
Trung niên vừa ngẩng đầu, lộ ra vẻ mặt râu ria xồm xoàm, chỉ là sau lớp râu đó hẳn là một khuôn mặt không tệ.
Kiều Hàm tò mò nhìn, liền thấy trung niên vẻ mặt kinh hỉ nói: “Là ngươi à, Tiêu Cửu Từ.”
Thật đúng là người quen?
Kiều Hàm kinh ngạc, không nghĩ tới nam chủ đại nhân quen biết rộng rãi như vậy, thế nhưng còn có người bày quán ven đường bán sách cấm.
Ánh mắt Đinh Tân lập tức từ Tiêu Cửu Từ chuyển sang Kiều Hàm, tựa hồ nhìn thấy gì đó, há miệng kinh ngạc kêu lên: “Thế nhưng là thật sự?”
Thanh âm quá lớn, làm cho tiểu thiếu niên bên cạnh nhịn không được che lỗ tai, “Sư phụ, người nhỏ giọng chút.”
“Đi đi đi, sư phụ gặp cố nhân, đi chuẩn bị trà cụ.” Đinh Tân nói.
Thiếu niên trợn trắng mắt, liền từ trong túi trữ vật lấy ra bàn ghế và một bộ trà cụ bắt đầu pha trà, sau đó Đinh Tân nhiệt tình mời họ ngồi xuống.
Lúc này Tiêu Cửu Từ cũng bắt đầu giới thiệu hai người.
Kiều Hàm nghe được thân phận đối phương tức khắc kinh ngạc, đối phương thế nhưng là đệ tử Hợp Hoan Tông, thật là một chút cũng không nhìn ra, cho nên vừa rồi bán không phải sách cấm, là công pháp song tu?
Bởi vì đã là môn phái nhỏ đang xuống dốc, cho nên lần này đều không có tư cách tham gia đại hội tiên môn, đôi thầy trò này liền dứt khoát đến đây buôn bán.
Mà Tiêu Cửu Từ là rất lâu trước kia làm nhiệm vụ đã cứu Đinh Tân, cho nên quen biết.
Trước đó Tiêu Cửu Từ cũng từng đề cập, khi họ bị lão tổ tông Hợp Hoan Tông vây ở trong thí luyện, sở dĩ Tiêu Cửu Từ có thể nhìn ra công pháp kia có vấn đề, chính là lúc trước từ Đinh Tân mà biết đến công pháp Hợp Hoan Tông.
Đinh Tân vuốt bộ râu xồm xoàm của mình, nhìn Kiều Hàm như nhìn một con vật lạ.
Kiều Hàm không thích ánh mắt hắn, hỏi: “Có gì chỉ giáo?”
Đinh Tân nói: “Chính là thực hiếm lạ a, người như Tiêu Cửu Từ cũng có thể có đạo lữ.” Đó chính là người đàn ông tâm tư trầm tĩnh đọc xong tất cả công pháp Hợp Hoan Tông mà hắn mang theo bên mình mà mặt không đổi sắc, tim không loạn nhịp.
Lúc ban đầu hắn tưởng rằng người đàn ông nào cũng sẽ bị ảnh hưởng mới đúng, kết quả người đàn ông này chỉ tò mò về nguyên lý công pháp, làm Đinh Tân một lần hoài nghi gia hỏa này có phải là con người không.
Một người như vậy có thể có đạo lữ, hơn nữa tựa hồ đã hơi thở giao hòa, làm sao có thể không khiến hắn kinh ngạc đến rớt cằm chứ.
Kiều Hàm cảm thấy giọng điệu của gia hỏa này có ý trào phúng Tiêu Cửu Từ, lập tức không vui, “Sư huynh ta làm sao vậy? Sao lại không thể có đạo lữ chứ? Từ từ, chúng ta là sư huynh đệ!”
Lần này Kiều Hàm phản ứng rất nhanh, Tiêu Cửu Từ thật ra không nghiêm túc ngăn cản, rốt cuộc cũng chỉ là ngẫu nhiên gặp một người bạn mà thôi.
Đinh Tân lại choáng váng. “Sư huynh đệ?”
“Ừ!”
“Thuần khiết?”
“Ừ!”
Tiêu Cửu Từ nhanh chóng liếc mắt ngắt lời Đinh Tân định hỏi tiếp, rốt cuộc đệ tử Hợp Hoan Tông luôn nhạy bén về phương diện này, hỏi tiếp sợ hỏi ra điều không nên hỏi.
Rốt cuộc hắn và Kiều Hàm đã không còn thuần khiết như vậy... Khụ khụ.
Đinh Tân bị ánh mắt của Tiêu Cửu Từ làm ngơ ngác, càng thêm tò mò vò đầu bứt tai.
Tiêu Cửu Từ nhanh chóng chuyển chủ đề, thật ra hắn có việc vừa vặn muốn hỏi Đinh Tân, về công pháp truyền thừa của lão tổ tông họ.
Nghe nói trên người họ có truyền thừa do thiên tài Hợp Hoan Tông năm xưa để lại, mắt Đinh Tân lập tức sáng lên, nhanh chóng yêu cầu họ thi triển cho hắn xem.
Tiêu Cửu Từ giơ tay lên, Kiều Hàm cũng phối hợp, hai tay chạm nhau, công pháp vận chuyển.
Biểu thị một chút là không sai biệt lắm.
Đinh Tân rối rắm nói: “Cứ như vậy?”
“Nhìn không ra?” Tiêu Cửu Từ nghi hoặc nói.
“Không phải, ta cho các ngươi biểu thị, các ngươi dù không lo cái kia một chút, ít nhất cũng ôm nhau một chút, cái này của các ngươi gọi là gì? Vũ nhục song tu à?”
Nhìn cái gã nói năng không lựa lời, Kiều Hàm và Tiêu Cửu Từ thật là mỗi người một nỗi chột dạ, cũng không giận dữ nhìn Đinh Tân.
“Đã bảo là sư huynh đệ!”
“Sư huynh đệ có hôn khế?” Đinh Tân nhịn không được phun tào.
Nhưng vừa phun tào xong liền cảm thấy từng đợt sát khí, nhanh chóng im miệng, cười nói: “Chỉ đùa thôi, xem hiểu rồi, là cải biến từ một bộ bí truyền công pháp của Hợp Hoan Tông mà thành.”
Ngay sau đó Đinh Tân liền giải thích cho họ một chút, tăng thêm sự hiểu biết của họ về bộ truyền thừa này.
Thật ra Tiêu Cửu Từ hỏi dò, chủ yếu là lo lắng truyền thừa bị dị biến bởi âm huyền địa có thêm vấn đề gì không.
Nhưng theo lời Đinh Tân, vốn dĩ công pháp song tu của Hợp Hoan Tông đã khác với công pháp thông thường, bị dị biến bởi âm huyền địa, nhiều nhất làm cho hiệu quả của nó càng thêm... nói thế nào nhỉ, cảm xúc hóa.
Mặt khác, nếu muốn công pháp này phát huy tác dụng lớn nhất, trừ cái loại cẩu huyết kia, chính là linh thức song tu.
Nhưng cái này rất khó, hơn nữa sơ sẩy một chút sẽ tổn thương linh thức, Đinh Tân không kiến nghị.
Đinh Tân nói xong, chỉ thấy vẻ mặt xấu hổ của Kiều Hàm, còn Tiêu Cửu Từ thì tựa hồ đang trầm tư điều gì.
“Còn gì không hiểu?”
Kiều Hàm một chút cũng không muốn hiểu, cho nên lắc đầu nhìn Tiêu Cửu Từ.
Kết quả Tiêu Cửu Từ đột nhiên ngẩng đầu cười với Kiều Hàm: “Sư đệ, chúng ta lát nữa đi, ngươi giúp ta đi mua hạt dẻ rang đường được không? Ta muốn ăn.”
Kiều Hàm sửng sốt, nếu nam chủ đại nhân nói muốn ăn gì với hắn, loại yêu cầu chủ động chờ đợi này lập tức làm Kiều Hàm lòng hoa nở rộ, không nghĩ nhiều, đứng dậy liền muốn đi mua hạt dẻ rang đường cho Tiêu Cửu Từ.
Chờ Kiều Hàm đi rồi, Tiêu Cửu Từ mới mở miệng nói: “Công pháp truyền thừa này có ảnh hưởng đến lý trí người ta không?”
“Hả?” Đinh Tân sửng sốt một chút.
Tiêu Cửu Từ tuy rằng xấu hổ, nhưng vẫn giải thích tình huống, rất nhiều lần hắn cảm thấy mình tựa hồ có chút không khống chế được, hơn nữa ngực nóng lên.
Đinh Tân nói: “À, bình thường thôi, bởi vì các ngươi có hôn khế sao, còn có truyền thừa công pháp song tu trong người, một khi tiếp xúc liền sẽ ảnh hưởng lẫn nhau.”
“Nói thế nào?”
Đinh Tân nói: “Chính là cảm xúc của một người sẽ ảnh hưởng người kia, chỉ cần chạm vào, dù không vận chuyển công pháp song tu, khi một người động tình, cũng sẽ dẫn dắt người kia cùng nhau. Hơn nữa nếu bình thường động tình chỉ có một chút, nhưng vì công pháp dị biến này thêm vào, sẽ giống như trúng mị thuật mà tăng thêm cảm xúc.”
Nói đến đây, Đinh Tân liền cười nói: “Tôi đã bảo rồi, khó trách giữa các ngươi đã hơi thở giao hòa, hóa ra dù là ngươi cũng không chống lại được loại bất ngờ này. Nói thế nào nhỉ, là tiểu sư đệ nhà ngươi nhớ ngươi, cho nên liền... Vậy hắn làm gì còn cãi bướng không thừa nhận chứ. Thật là đứa trẻ kỳ lạ.”
Tiêu Cửu Từ bị nói đến ngẩn người, hắn đương nhiên biết con ma nhỏ dễ dàng động tình với hắn, nhưng còn hắn thì sao, chỉ là như vậy thôi sao? Những bất ngờ kia là do hắn bị Kiều Hàm ảnh hưởng mà thành? Không phải chính hắn…
Tuy rằng hắn hỏi là để kiểm chứng tình huống của mình, bởi vì hắn vẫn luôn cho rằng hắn không phải người như vậy, loại tình huống đó xảy ra trên người hắn, xa lạ làm người có chút bối rối.
Nhưng khi đáp án chính xác ở ngay trước mắt, vì sao hắn cảm thấy dường như không chỉ là như vậy?
Nhận được câu trả lời, cũng không thở phào nhẹ nhõm như trong tưởng tượng, ngược lại cảm thấy buồn bực.
Đến khi Kiều Hàm mua xong hạt dẻ rang đường trở về, nhìn khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của đối phương, Tiêu Cửu Từ cảm thấy ngực càng buồn hơn.
Tất cả đều là tâm tư của con ma nhỏ này dành cho hắn sao?
Hắn còn tưởng rằng hắn cũng…
Kiều Hàm chia mấy túi cho tiểu đồ đệ của Đinh Tân, sau đó bốn người cáo biệt.
Nhìn hai người rời đi, Đinh Tân vẫn không ngừng cảm thán: “Kỳ tích a kỳ tích, đối phương vẫn là La Yên Huyền Thể, xem ra con đường tu luyện tương lai của Tiêu Cửu Từ sẽ càng thêm thuận lợi.”
Tiểu đồ đệ vừa ăn hạt dẻ vừa nói: “Kiều Hàm tiền bối là La Yên Huyền Thể sao? Cái thể chất đặc biệt trong truyền thuyết ấy?”
Đinh Tân gật đầu.
Tiểu đồ đệ đột nhiên nói: “Vậy vừa rồi ngươi có phải lỡ lời gì không?”
Đinh Tân sửng sốt, “Hả?”
“Theo lời giải thích vừa rồi của sư phụ, thể chất đặc biệt hẳn là sẽ chịu ảnh hưởng nhiều hơn thể chất bình thường mới đúng chứ, hơn nữa hiệu quả còn tăng gấp bội! Thậm chí không cần động tình cũng sẽ vì một chút dẫn dắt của đối phương mà giống như trúng xuân dược vậy. Cho nên hẳn là Tiêu Cửu Từ tiền bối động tình ảnh hưởng sư đệ hắn mới đúng chứ.”
“... Dù sao cũng là một đôi tình nhân trẻ, so đo nhiều làm gì! Ai trước ai sau quan trọng sao? Ai ảnh hưởng ai, ai nói cho chuẩn được? Lần sau có cơ hội gặp lại bổ sung thêm chút nữa là được.” Đinh Tân tỏ vẻ rất khó chịu khi bị tiểu đồ đệ chỉ ra sơ hở của mình.
Lại không biết mình để lại một phiền toái không lớn không nhỏ cho Tiêu Cửu Từ.
Kiều Hàm cảm thấy sau khi Tiêu Cửu Từ gặp Đinh Tân thì cảm xúc có vẻ hơi sa sút, bất quá chỉ sa sút một đêm, ngày hôm sau liền khôi phục bình thường.
Tuy rằng muốn hỏi, nhưng cảm giác cũng thật sự không có gì đáng hỏi, phỏng chừng cũng giống hắn, xấu hổ vì cái truyền thừa râu ria còn sót lại trên người họ thôi.
Mà hai ngày này Kiều Hàm rốt cuộc có thể cùng Tiêu Cửu Từ cùng nhau chuẩn bị tốt cho đại hội tiên môn.
Đại hội tiên môn là hoạt động long trọng nhất của giới tu chân, cũng là nơi thích hợp nhất để nổi danh, kết giao, mua bán giao dịch.
Mà đối với người tham gia thi đấu thật ra có hạn chế, cơ bản là người dưới hai trăm tuổi chưa xuất sư, chưa thu đồ đệ mới có thể tham gia.
Đến nỗi tu vi khác nhau cũng không cần quá lo lắng không công bằng, rốt cuộc rất nhiều tỷ thí đều sẽ phân chia theo cấp bậc.
Hai ngày này, cũng gặp được không ít người quen trước kia.
Người đầu tiên đến bái phỏng họ chính là Ngô Hạo của Linh Bảo Môn và Đặng Lợi Minh của Khốn Thần Môn.
Không ngờ hai tiểu gia hỏa này lại là bạn tốt, hai người trên đường gặp nhau, liền cùng nhau trò chuyện, kết quả phát hiện đối phương đều có duyên phận với Kiều Hàm, vì thế đến nơi liền cùng nhau đến bái phỏng.
Ngô Hạo lần trước nhờ Kiều Hàm vô tình khai ngộ, dần dần tự tin hơn, liều mạng nghiên cứu chế tạo pháp khí mới lạ, có một số pháp khí thật sự được ưa chuộng, điều này khiến địa vị của Ngô Hạo ở Linh Bảo Môn cũng dần dần được nâng cao, bên ngoài cũng không còn nói hắn là phế tài luyện khí sư nữa.
Kiều Hàm nhịn không được hỏi: “Môn phái các ngươi hiện tại đối với ta thái độ thế nào? Sẽ không lén trả thù gì đó chứ.”
Ngô Hạo xấu hổ cười nói: “Bọn họ nào dám, bất quá kỳ lạ, cái này của ngươi...” Ngô Hạo nhìn cái eo phong trên người Kiều Hàm, “Không phải phải cho Tiêu sư huynh dùng sao?”
“Sư huynh tương đối mạnh mẽ, tạm thời không dùng được, cho nên cho ta hộ thân.” Kiều Hàm nói.
Đặng Lợi Minh lập tức sùng bái nói: “Cũng đúng, Tiêu sư huynh hiện tại đều là Kim Đan đỉnh, lợi hại như vậy, đâu cần pháp khí phòng hộ gì nữa. A a a, bao giờ chúng ta mới có thể đuổi kịp bước chân của Tiêu sư huynh đây!”
Kiều Hàm hỏi: “Vậy các ngươi có tham gia đại hội không?”
Hai người đều lắc đầu, “Thực lực của chúng ta chỉ có vậy, chắc chắn không được, cho nên không tham gia.”
Ngô Hạo nói: “Linh Bảo Môn chúng ta lần này đến tham gia rất ít, chủ yếu vẫn là đến bày bán một chút pháp khí chúng ta luyện chế, để buôn bán.”
Đặng Lợi Minh nói: “Cha ta bảo ta đến để học hỏi thêm.”
“Vậy các ngươi đến lúc đó đến xem ta thi đấu, cổ vũ cho ta.” Kiều Hàm cười nói.
Hai người lập tức nói: “Không thành vấn đề!”
Ba người nói chuyện, Kiều Hàm liền dẫn họ đến Diễn Võ Trường của Thanh Vân Tông tìm Tiêu Cửu Từ.
Nam chủ đại nhân một khi rảnh rỗi, gần như sẽ bị các sư đệ sư muội chiếm cứ, rốt cuộc đại hội rất nhanh sẽ bắt đầu, họ tự nhiên hy vọng sư huynh tranh thủ thời gian giúp họ tu luyện, đặc biệt là đám kiếm tu kia.
Kiều Hàm cũng sẽ tiến lên cùng đám kiếm tu luyện tập, nhưng hắn cần thời gian nghỉ ngơi nhiều, sáng nay mệt đến mức không dậy nổi, ra cửa muộn một chút, đụng phải Đặng Lợi Minh và Ngô Hạo.
Kết quả khi đến nơi, liền nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đứng ở Diễn Võ Trường.
“Sư tỷ?” Ngô Hạo kinh ngạc tiến lên. “Chẳng phải tỷ nói tỷ không đến sao?”
Người nọ chính là Hạ Đồng, người thầm mến Tiêu Cửu Từ, vẫn là mỹ nhân cổ đồng nồng diễm đại khí, chỉ là lúc này cái búa nhỏ vốn nên đeo bên hông, lại biến thành cái búa lớn, bị nàng chống xuống đất như chống gậy, phảng phất tùy thời có thể vung lên đập người.
Nghe được thanh âm, Hạ Đồng quay đầu thấy Kiều Hàm, tức khắc đầy mặt buồn bực, nàng gần đây nghe được đủ loại tin đồn cẩu huyết, hiện tại nhìn thấy tình địch, tâm tình phức tạp khó tả.
Vốn dĩ đích xác không định đến, nhưng ra ngoài làm việc nhìn thấy thuật pháp hệ băng, vẫn nhịn không được đến xem phong thái người trong lòng.
Nhìn thấy rồi, lại nhịn không được ngứa tay, muốn luyện tập một chút.
Luyện khí sư thật ra cũng có người rất giỏi đánh nhau, chủ yếu dựa vào việc họ sử dụng linh hoạt các loại pháp khí.
Mà lần này đại hội, Hạ Đồng cũng báo danh.
Đơn giản hỏi một tiếng, Hạ Đồng híp mắt nhìn cái eo phong trên người Kiều Hàm, khóe miệng run rẩy, pháp lực hệ băng sung túc, chứng minh có người vẫn luôn truyền băng hệ linh lực vào nó.
Hạ Đồng chua xót, “Tiểu tử ngươi tham gia đại hội cũng không nên mang cái eo phong này.”
“Hả?” Kiều Hàm cười gượng nói: “Sao vậy, các ngươi muốn trả thù ta trong sân đấu à?”
Hạ Đồng híp mắt nói: “Sao có thể chứ, chỉ là bản tính của chúng ta luyện khí sư, nếu là cực phẩm do chúng ta làm ra, chúng ta sẽ nhịn không được muốn thử tay, chắc chắn không đánh chỗ khác của ngươi, chỉ nhắm vào cái eo phong này mà đánh, thử nghiệm các loại pháp khí, ba phần lực cũng có thể biến thành mười phần lực.”
Kiều Hàm khóe miệng run rẩy, cảm giác được sự uy hiếp trắng trợn.
Chắc chắn không mang theo cực phẩm pháp khí của các ngươi lên chọc tức các ngươi là được chứ gì.
Bên này đang nói chuyện, bên kia trận đấu kết thúc, Tiêu Cửu Từ nhảy ra.
Hạ Đồng bất mãn trừng mắt liếc Tiêu Cửu Từ, vừa rồi nàng đứng một bên nhìn nửa ngày, Tiêu Cửu Từ không hề kết thúc trận đấu, liếc mắt một cái cũng không, giờ phút này lại kết thúc vừa vặn như vậy sao.
Đừng nói, vừa rồi sau khi Kiều Hàm đến, Hạ Đồng liền cảm thấy có ánh mắt liên tục rơi xuống.
Hạ Đồng có lý do hoài nghi Tiêu Cửu Từ bắt cá hai tay.
Đánh xong chào hỏi, Kiều Hàm trực tiếp đi đến bên cạnh Tiêu Cửu Từ, nắm lấy cổ tay hắn, liền giúp hắn khôi phục tinh lực, thấy cổ tay hắn có vết thương nhỏ, nhanh chóng dùng thuật chữa trị.
Tiêu Cửu Từ cười với Kiều Hàm nói: “Không cần phiền phức.”
Kiều Hàm bất mãn liếc Tiêu Cửu Từ một cái.
Tiêu Cửu Từ ngoan ngoãn im miệng, tùy ý Kiều Hàm chữa trị những vết thương nhỏ không đau không ngứa của hắn.
Rốt cuộc con ma nhỏ này không chịu được hắn có một chút thương tích nào.
Mà sự tương tác nhỏ này toàn bộ rơi vào mắt Hạ Đồng.
Ánh mắt Hạ Đồng trong nháy mắt liền thay đổi, nàng thẳng lăng lăng nhìn Tiêu Cửu Từ một lát.
Quả nhiên, đàn ông thay lòng đổi dạ, người cũng thay đổi.
Hạ Đồng khẽ cắn môi, lại vẫn giơ lên nụ cười phóng khoáng, nói thẳng: “Tiêu Cửu Từ, đấu với ta một trận.”
Tiêu Cửu Từ thật ra không có ý kiến, gật đầu nói: “Được.”
“Chỉ được dùng một nửa thực lực.”
“Tự nhiên.”
“Chỉ được né tránh, không được phản kích.”
“Cũng được.”
“Thôi, ngươi cứ để ta đánh ngươi đi.”
Tiêu Cửu Từ: “...”
Kiều Hàm lập tức nhảy ra nói: “Ngươi là tìm người luyện tập, hay là tìm bao cát vậy hả?”
Ban đầu còn tưởng là tìm Tiêu Cửu Từ thử pháp khí chứ. Kết quả không ngờ lại đến đánh người, quả nhiên lần trước lấy đi ba kiện cực phẩm pháp khí, ngay cả Hạ Đồng cũng nóng nảy.
Hạ Đồng lại nói thẳng: “Ta thất tình, tâm trạng ta không tốt, ta muốn đánh người.”
Nói xong, liền híp mắt nhìn Tiêu Cửu Từ. Tiêu Cửu Từ giật mình, ánh mắt có chút mơ hồ quét về phía Kiều Hàm một bên.
Kiều Hàm nghe được không hiểu ra sao, chẳng phải nàng thích Tiêu Cửu Từ sao? Lần trước biết hắn có cái ‘đạo lữ’ này cũng không từ bỏ, sao giờ lại nói thất tình?
Kiều Hàm nhìn về phía Tiêu Cửu Từ.
Tiêu Cửu Từ cũng đã thu hồi tầm mắt, đối với Hạ Đồng nói: “Không được, ta không muốn bị thương, nhiều nhất ta sẽ luyện với ngươi đến khi ngươi vừa lòng thôi.”
Bị thương, Kiều Hàm sẽ tức giận.