Kiều Hàm một giấc tỉnh dậy, cảm thấy tinh thần sảng khoái lạ thường. Y duỗi người một cái, định ngồi dậy thì chợt nhận ra có gì đó không đúng.
Linh lực trong cơ thể y sao lại trôi chảy như vậy? Chẳng phải dù có uống linh dược cũng phải trải qua một thời gian dưỡng bệnh sao?
Lẽ nào sau đó Bạch Kha đã tận tâm chữa trị cho y?
Kiều Hàm vốn là y tu, tự nhiên hiểu rõ, trong tình huống này, nếu nam chủ đại nhân chịu giúp y song tu, chắc chắn sẽ hồi phục rất nhanh.
Y vốn định mượn cớ này để tỏ vẻ đáng thương, cầu xin nam chủ đại nhân mềm lòng.
Y thật sự không chịu nổi việc nam chủ đại nhân giận y, không thèm để ý đến y, điều đó còn khó chịu hơn cả việc bị chém mấy đao.
Kiều Hàm có chút thất vọng gõ gõ đầu, cớ đã không còn, chỉ có thể mặt dày dây dưa. Đột nhiên, Kiều Hàm ngẩn ra, như nhớ ra điều gì, y chớp chớp mắt.
Quả nhiên, ban ngày nghĩ ngợi, ban đêm mộng mị. Tối qua y hình như mơ thấy nam chủ đại nhân, ai, lòng tan nát.
Y đứng dậy định thu dọn, chợt phát hiện bên cạnh chiếc đai lưng bạc lóe lên linh quang, đó là linh lực hệ băng tràn ngập?
Kiều Hàm khựng lại một chút, lập tức giật mình nhảy dựng lên, vội vã lao ra ngoài.
Vừa ra sân, y liền nhìn thấy Tưởng Doãn đến thăm y.
“Hả? Ngươi khỏe rồi à?” Tưởng Doãn ngạc nhiên nhìn Kiều Hàm đang tung tăng nhảy nhót.
Kiều Hàm lập tức hỏi: “Tối qua sư huynh đã về rồi sao?”
Tưởng Doãn cạn lời nói: “Ta có ở cùng sân với các ngươi đâu, sao ta biết được?”
Kiều Hàm chẳng thèm dừng lại, lướt qua Tưởng Doãn, định chạy đi.
“Ê, ngươi đi đâu vậy?”
“Đi tìm sư huynh!”
Tưởng Doãn khẽ cười lắc đầu, cũng không biết chính sách ‘không phản ứng’ của đại sư huynh có thể kéo dài được bao lâu, rốt cuộc là nghĩ ra cái kiểu trừng phạt kỳ lạ này thế nào?
Cảm giác đại sư huynh ở bên Kiều Hàm lâu rồi, người cũng trở nên kỳ kỳ quái quái, nhưng như vậy lại càng thêm thú vị.
Kiều Hàm chạy ra ngoài lập tức mở khế ước ra dò xét, lại phát hiện vẫn không dò được, liền định đến đại điện tổng đàn xem sao.
Cùng lúc đó, một đạo bạch quang cuốn theo thuật pháp hệ phong từ chân trời hiện ra, mang theo tiếng cười sảng khoái bay vào trong đại điện tổng đàn.
Trong điện, Tiêu Cửu Từ ngẩng đầu nhìn qua, liền thấy Lục Truy thoáng hiện mà ra.
“A nha, ở đây rồi.” Lục Truy cười nói: “Ta vừa mới còn cá cược với Nguyên Hội, nói Thiên Sơn Thành xảy ra chuyện lớn như vậy, ngươi chắc chắn lại ở đây bận rộn, Diễn Võ Trường chắc chắn không tìm thấy ngươi.”
Tiêu Cửu Từ có chút tâm tư không yên quét mắt nhìn hắn một cái, thất thần đáp một tiếng, “Đến rồi.”
Đứng ở một bên, một người đàn ông khác lên tiếng nói: “Nói vậy là Lục sư đệ thắng cược?”
Lục Truy vẻ mặt tươi cười rạng rỡ, như thể mới nhìn thấy người này, chào hỏi: “Thiệu sư huynh.”
Người đàn ông đứng trước mặt, mặc một bộ đạo bào màu tím đậm, trên áo thêu hoa văn phượng hoàng có cánh thành tiên, trang phục tiêu chuẩn của đệ tử thân truyền Bất Niệm Cung. Người này chính là đại đệ tử của cung chủ Bất Niệm Cung, Thiệu Vũ.
Thiệu Vũ tướng mạo không nổi bật, nói năng trầm ổn hòa nhã. Mặc dù là đại đệ tử Bất Niệm Cung, có ba vị sư huynh tiên cơ, nhưng lại không nhiễm phải phong cách xa hoa lãng phí, cao ngạo bá đạo, cường thế của Bất Niệm Cung. Điều này có lẽ liên quan đến việc sau này y được Tiếu Diện Hổ Đông Hạc Tiên Tôn dẫn dắt dạy dỗ trong một thời gian dài.
Tự nhiên, Thiệu Vũ cũng đã sớm đảm nhiệm chức vụ quan trọng trong Tiên Minh, cho nên lần này tiên môn đại tỷ thí, người chủ yếu phụ trách phối hợp tổ chức chính là y.
Lục Truy cười ha hả nói: “Ta với Nguyên Hội nào có thắng thua gì, bởi vì chúng ta cá cược đều là Cửu Từ lại ở đây, thằng nhóc này quá dễ đoán, căn bản không lập được kèo.”
Thiệu Vũ lắc đầu khẽ cười.
Lục Truy tiếp tục giả bộ quan tâm nói: “Không ngờ muộn hai ngày lại bỏ lỡ chuyện lớn như vậy, mọi người đều không bị thương chứ?”
Thiệu Vũ nói: “Đều là ngoài ý muốn.”
“Vậy kẻ gây tội bị trừng phạt thế nào?”
Nụ cười trên mặt Thiệu Vũ có chút gượng gạo, “Tự nhiên phải dựa theo pháp điển tu chân giới mà làm việc, Lục sư đệ yên tâm.”
Lục Truy lúc này mới thu lại nụ cười giả tạo, “Ta tự nhiên yên tâm, Vong Hồn Châu sao, cần thiết phải xử lý nghiêm khắc.”
Đệ tử Ngọc Hư Tông đã từng bị thương vong lớn vì Vong Hồn Châu, có thể nói Ngọc Hư Tông bọn họ vô cùng căm hận sự tồn tại của Vong Hồn Châu. Lần này kẻ phạm tội là Vu Kim Viên, Lục Truy lo lắng Tiên Minh và Bất Niệm Cung sẽ bao che Vu Kim Viên, lúc này mới không nhịn được tạo áp lực, “Ta một đường đến đây, bên ngoài đồn ầm ĩ cả rồi, đều đang chờ kết quả thẩm phán đấy. Bất quá lần này Bất Niệm Cung các ngươi đúng là bị liên lụy thảm.”
Thiệu Vũ gật đầu bất đắc dĩ nói: “Chẳng phải vậy sao, ai, không ngờ vị sư thúc này lại hồ đồ như vậy, không biết đồ vật cũng dám nhận bừa.”
Sắc mặt Lục Truy khẽ biến, còn muốn nói gì đó, Thiệu Vũ đã cười nói: “Được rồi, các ngươi huynh đệ nói chuyện đi, ta đi bận việc.”
Lục Truy chỉ có thể kìm nén cảm xúc, mặc Thiệu Vũ rời đi.
Mọi người rời đi, Lục Truy mới bất mãn nhìn Tiêu Cửu Từ nói: “Sao ngươi không nói gì vậy, chẳng lẽ Tiên Minh đã cam chịu cách xử lý này rồi sao?”
Nói xong liền thấy Tiêu Cửu Từ đang xuất thần, Lục Truy tức khắc trừng lớn hai mắt, không thể tin nổi tiến lên vỗ vai Tiêu Cửu Từ một cái, “Nghĩ gì đấy!”
Tiêu Cửu Từ lúc này mới hoàn hồn, trực tiếp nói tiếp: “Đại khái là ý này, Vu Kim Viên đổ hết tội cho đám tay chân, nói là thủ hạ lén lút mua bán giao dịch, chỉ có thể coi là hàng qua tay bán đấu giá, hắn không biết gì cả. Rốt cuộc không có chứng cứ chứng minh là hắn chế tạo, lại không thể dùng sưu hồn để ép hỏi. Các trưởng lão Tiên Minh đều e ngại thân phận của hắn, cho nên cuối cùng có lẽ……”
“Sấm to mưa nhỏ, còn phải tha cho cái thằng chó đó một mạng? Xì, thật là đủ ghê tởm người.” Lục Truy thực ra cũng hiểu rõ trong lòng, chỉ là không phục. “Bất quá cũng coi như thằng nhóc đó ăn quả đắng, trách thì trách hắn xui xẻo, đây có tính là báo ứng không nhỉ?”
Tiêu Cửu Từ thầm nghĩ mới không tính là báo ứng, là bị con ma nào đó theo dõi nên mới xui xẻo như vậy.
Nghĩ đến con ma nào đó, tay phải Tiêu Cửu Từ cứng đờ, đôi mắt chợt lóe lên, mặt lại không tự chủ nóng bừng.
“Hả? Cửu Từ, ngươi lạ quá nha?” Lục Truy đột nhiên híp mắt săm soi vẻ mặt Tiêu Cửu Từ nói.
Tiêu Cửu Từ trong lòng giật thót, nhưng vẫn trấn định nói: “Cái gì?”
Lục Truy hồ nghi liếc nhìn Tiêu Cửu Từ một cái, luôn cảm thấy hôm nay Tiêu Cửu Từ có thêm một chút… nói thế nào nhỉ… cái vị thất tình lục dục ấy.
“Kiều Hàm đâu?”
Vẻ mặt Tiêu Cửu Từ không tự chủ biến đổi.
Trong mắt Lục Truy nháy mắt hiện lên ánh sáng bát quái, khóe miệng cong lên, “A a a, ngươi với Kiều Hàm làm sao vậy? Hôm nay sao hắn không bám lấy ngươi, ta còn tưởng dù có công việc, chỉ cần hắn ở cùng ngươi nhất định sẽ quấn lấy ngươi không rời cơ, nói xem, gần đây hai ngươi có tiến triển gì không? Lần trước chia tay cũng nửa năm hơn không gặp. Hai ngươi có phải đã… hắc hắc hắc.”
Nụ cười của Lục Truy dần trở nên đáng khinh.
Trước kia Lục Truy đã thích như vậy, nhưng Tiêu Cửu Từ từ trước đến nay quang minh lỗi lạc, vô cùng thẳng thắn, chỉ là hôm nay, hắn lại không đứng thẳng được nữa.
Nhìn Tiêu Cửu Từ dần dần không tự chủ đỏ mặt, hồn bát quái của Lục Truy đã hừng hực thiêu đốt, chỉ thiếu điều cuồng lay kéo Tiêu Cửu Từ đòi tin tức đầu tiên.
Phải biết rằng, sư huynh này của hắn là Băng linh căn hiếm thấy, lại trời sinh am hiểu tĩnh tâm ngưng thần, có thể đạt tới tâm như mặt nước lặng, cũng không bị ma khí quấy nhiễu, cũng không vì ngoại vật mà mê muội, cho nên đến Kim Đan kỳ, thậm chí tâm ma cũng chưa từng trải qua, vạn sự có thể làm được lòng mang đại ái, suy nghĩ chu toàn. Cho nên tu vi của hắn đột phá từ trước đến nay thuận lợi. Bị người nhà hắn bầu thành người thích hợp tu tiên nhất, có khả năng phi thăng nhất.
Bọn họ huynh đệ thường hay nói đùa rằng Tiêu Cửu Từ còn thích hợp tu Phật hơn cả Nguyên Hội, cái vẻ vô dục vô cầu, không hề ma chướng kia, phảng phất vĩnh viễn sẽ không trải qua tình kiếp, dù có thành thân, cũng chỉ là kính trọng hữu hảo, hòa thuận chung sống. Đó chính là cái kiểu người dù gặp phải người của Hợp Hoan Tông cũng có thể nghiêm trang nghiên cứu nguyên lý công pháp.
Trước kia vẫn luôn cảm thấy là Kiều Hàm tương tư đơn phương Cửu Từ nhà bọn họ, Tiêu Cửu Từ cũng có chút để ý Kiều Hàm, nhưng cái loại để ý đó rất khó nói là tình yêu, hiện tại xem ra lại có chút manh mối khác.
“Mau nói!” Lục Truy kích động nói.
Trong đầu Tiêu Cửu Từ một hình ảnh chợt lóe qua, vội vàng đẩy Lục Truy đang bám lấy hắn ra, “Đừng nói bậy.”
Bảo hắn nói gì? Nói hắn ngốc nghếch thế nào sao?
Kiều Hàm vẫn luôn cọ xát hắn như vậy, gọi tên hắn, muốn hắn… giúp đỡ, hắn cứ thế mơ mơ hồ hồ giúp đỡ?
Dù thế nào đi nữa, hắn cũng không nên làm loại chuyện này. Thật sự là… không nên! Quá không nên!
Mặc dù hắn làm theo ý Kiều Hàm, nhưng lúc đó Kiều Hàm đang ngủ mơ màng, hơn nữa lúc ấy đầu hắn một mảnh hỗn loạn, đều quên mất mình đã nắm tay Kiều Hàm.
Hắn còn nghi ngờ lúc ấy mình có ma chướng gì đó, thế mà lại làm ra chuyện khác người như vậy.
Tiêu Cửu Từ càng nghĩ càng thấy tinh thần hoảng hốt, huống chi tình huống sau đó, lúc ấy có chút hoảng loạn, nhưng hắn cũng hiểu rõ, hắn suýt chút nữa đã có phản ứng như vậy với Kiều Hàm. Mặc dù hắn đã kìm nén được, nhưng lại khiến hắn mờ mịt vô thố, rốt cuộc cái loại cảm giác này đối với hắn mà nói thật sự là lần đầu tiên.
Tự nhiên, Tiêu Cửu Từ vẫn hiểu được một số thường thức, ví dụ như nam tử có phản ứng không nhất định là động tình, có lẽ chỉ là phản ứng sinh lý, cho nên hắn cũng không rõ ràng lắm lúc ấy là tình huống thế nào, tóm lại là một mớ hỗn độn, phảng phất như thời kỳ ngây ngô đến muộn.
Tự nhiên những việc này, hắn cũng xấu hổ không tự nhiên, dù là huynh đệ, hắn cũng sẽ không nói, hắn hiện tại chỉ lo lắng tình hình bên Kiều Hàm.
Kiều Hàm lúc ấy tỉnh lại, có lẽ sẽ đến chất vấn hắn đòi một lời giải thích, đại trượng phu lý nên dám làm dám chịu, không thể tìm cớ, làm chính là làm.
Nếu con ma đó bắt hắn chịu trách nhiệm, vậy hắn… vậy hắn…
“Sư huynh!”
Tiêu Cửu Từ đang suy nghĩ miên man, đột nhiên ngoài cửa truyền đến một giọng nói, ngước mắt nhìn lên, đón ánh mặt trời chói lóa buổi sáng, một bóng hình quen thuộc xuất hiện ở cửa.
Tiêu Cửu Từ liền cảm thấy ngực mình thình thịch một tiếng, chân không tự chủ bước về phía người kia.
Kết quả Kiều Hàm đã nhanh hơn một bước bay tới, nắm chặt lấy cổ tay hắn.
Tiêu Cửu Từ căng thẳng nhìn y, tim đập lại nháy mắt tăng tốc.
Kiều Hàm thấy Tiêu Cửu Từ không lập tức biến mất, mà là nhìn mình, nháy mắt vui mừng lên, “Sư huynh, có phải huynh không giận ta nữa không, huynh để ý đến ta đi, ta thật sự biết sai rồi.”
Tiêu Cửu Từ ngẩn người.
Một bên Lục Truy không nhịn được khụ khụ, “Ra là hai ngươi cãi nhau?”
Kiều Hàm bị cắt ngang rất khó chịu, quay đầu nhìn qua, “Lục đại ca? Sao huynh lại ở đây?”
Lục Truy cạn lời nói: “Ta đến tham gia đại tỷ thí chứ sao! Một người to như vậy đứng cạnh sư huynh ngươi, ngươi không thèm liếc mắt một cái à.”
Kiều Hàm trực tiếp lựa chọn không nghe, quay đầu gắt gao nhìn chằm chằm Tiêu Cửu Từ.
Lục Truy tức đến muốn đánh người, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ nhắc nhở hai cái kẻ dính nhau như sam này, còn có người khác ra vào nơi này đấy.
“Không quấy rầy hai ngươi nữa, kẻo tiểu Kiều Hàm cắn người, ta đi đăng ký cho tông môn, lát nữa lại đến tìm các ngươi, muốn nói chuyện thì đổi chỗ khác đi.”
Kiều Hàm vẫn không nghe một câu, cứ trừng mắt nhìn Tiêu Cửu Từ.
Tiêu Cửu Từ bị ánh mắt trắng trợn kia nhìn đến có chút chịu không nổi, lập tức kéo Kiều Hàm lách mình đến một chỗ yên tĩnh dưới tán cây phía sau đại điện.
Tiêu Cửu Từ cúi đầu nhìn người, chạm phải đôi mắt sáng long lanh của Kiều Hàm, giọng có chút không ổn nói: “Tối qua ngươi… có khỏe không?”
Kiều Hàm lập tức vui vẻ nói: “Tối qua có phải huynh đã đến không? Ta thấy chiếc đai bạc được nạp linh, còn linh khí trên người ta nữa, có phải huynh đã giúp ta…?”
Tiêu Cửu Từ lúc này mới thực sự ngây người, im lặng nhìn Kiều Hàm, nhìn đến nỗi Kiều Hàm cũng chột dạ, “Chẳng lẽ huynh vẫn còn giận ta sao?”
Tiêu Cửu Từ thấy vẻ mặt Kiều Hàm không phải giả vờ, tức khắc tâm tình khó tả, chỉ có thể nói: “Không có.”
Kiều Hàm lập tức kích động nhảy dựng lên, nắm chặt cổ tay Tiêu Cửu Từ, nói: “Vậy huynh không phạt ta? Thật sự tha thứ cho ta sao?”
Tiêu Cửu Từ hiện tại nào có tự tin phạt người, chỉ có thể hàm hồ ừ một tiếng.
Kiều Hàm trực tiếp cười thành tiếng, “Ta biết ngay sư huynh tốt nhất mà, tối qua ta còn mơ thấy huynh nữa đấy.”
Tiêu Cửu Từ tức khắc trong lòng loạn nhịp một hồi, ban ngày ban mặt nói những thứ này để làm gì, cho nên y cho rằng đó là mơ?
Kết quả liền nghe được Kiều Hàm kể một câu chuyện mơ thấy gặp rắc rối được sư huynh cứu vớt, tức khắc làm Tiêu Cửu Từ có chút không biết nên đáp lại thế nào.
Cho nên chuyện tối qua, từ đầu đến cuối, thật sự… chỉ có hắn một mình biết.
Hắn thật sự lần đầu tiên trong đời, đã làm chuyện sai lầm không dám phơi bày, chột dạ muốn giấu giếm đi.
Rốt cuộc hắn hiện tại chính mình còn mơ mơ hồ hồ, vạn nhất cái chấp niệm một lòng này của y là ma biết chuyện này, mà bản thân hắn lại không thể trăm phần trăm đáp lại y, còn không biết sẽ thế nào, có lẽ kích thích ma tính của y quá độ cũng không chừng.
Thôi thôi, vốn dĩ là xảy ra trong tình huống không tỉnh táo, hắn thậm chí bắt đầu có chút nghi ngờ việc phát triển thành như vậy rốt cuộc là bản tính lạc lối, hay là có chỗ kỳ quái nào đó.
Rốt cuộc hắn vẫn hiểu rõ bản thân, hắn cảm thấy mình hẳn không phải là cái loại sẽ ý loạn tình mê nhân tài gì. Nghĩ cũng nghĩ không ra, chỉ có thể tạm gác lại, để thời gian cho câu trả lời.
Khó khăn lắm mới trốn tránh được vấn đề, Tiêu Cửu Từ có chút khí thế suy sụp. Liền nghe được Kiều Hàm cẩn thận nói: “Cái kia che chắn có thể hay không trước cởi bỏ.”
Nhìn Kiều Hàm đáng thương hề hề khẩn cầu bộ dáng, Tiêu Cửu Từ mới phản ứng lại đây, quên giải khai, bấm tay niệm thần chú kết ấn, nháy mắt một tầng ánh huỳnh quang từ trái tim chỗ tràn ra, Kiều Hàm lập tức cảm giác chính mình có nào đó liên tiếp, tâm tình tức khắc rất tốt.
Mà Tiêu Cửu Từ lại nhẹ nhăn mày kiếm, cúi đầu nhìn chính mình ngực chỗ.
Không nghe nói hôn khế có…… Mặt khác kỳ quái hiệu quả a.
“Sư huynh, huynh hôm nay làm gì vậy? Ta có thể đi theo huynh không?” Kiều Hàm vội vàng hỏi, tựa như đang tìm kiếm bằng chứng để bù đắp cho sự kinh hãi trong quá khứ.
Tiêu Cửu Từ ngẩn người, nhìn bộ dạng Kiều Hàm, lòng lại mềm nhũn, đột nhiên vô cùng hối hận, cảm thấy mình trừng phạt thật là quá đáng, quả nhiên con ma này không sợ trời không sợ đất chỉ sợ mình không phản ứng lại nó.
Tiêu Cửu Từ bất đắc dĩ cười nói: “Ta đây bận một ngày nữa là hết bận, ngươi không cần……”
Chưa nói xong, Kiều Hàm đã ỉu xìu.
Tiêu Cửu Từ nghĩ nghĩ, đột nhiên từ trong túi trữ vật lấy ra hai cây linh thực tỏa ra linh khí mộc hệ nồng đậm.
Kiều Hàm nhìn thấy sau bỗng nhiên ngây người, một cây là linh thực hi hữu phẩm cấp cực cao, một cây hình như là y trước đây vô tình nhắc tới.
Ngày đó, Kiều Hàm biết Kiều Uyển thích Tần Tu Trọng, không cam lòng chạy về, kết quả nhất thời nghĩ không ra cớ trở về, liền bịa ra lý do nhìn trúng linh thực bị người đoạt, lúc ấy bịa chính là cây này.
Kiều Hàm ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Tiêu Cửu Từ.
Chỉ nghe Tiêu Cửu Từ mở miệng nói: “Ngươi không phải muốn cái này sao? Ta hỏi Linh Thực Viên Tiên Minh, vừa vặn có.”
Y bất quá thuận miệng nói một câu, hai ngày này còn bao nhiêu chuyện như vậy, nam chủ đại nhân trước còn đang giận y, sao còn nhớ rõ chuyện nhỏ nhặt này chứ.
“Còn có cái này, là trước đây Tần Tu Trọng vì cảm tạ ta giúp đỡ đưa, cấp bậc rất cao, giúp ngươi tu luyện hoặc là cho Hồn Nguyên Thụ ăn đều được.”
Chóp mũi Kiều Hàm nháy mắt đau xót, cái loại nhuần vật tế vô thanh ôn nhu này thật sự có tính công kích quá mạnh, đột nhiên cảm thấy mình vì hoàn thành nhiệm vụ mà bị bắt đi khắp nơi chọc phiền toái cho hắn thật sự quá không phải người.
Tuy rằng thủ đoạn gian dối của mình thuận thế lợi dụng nhiệm vụ để giảm bớt khó khăn cho cốt truyện Thiên Đạo áp đặt lên nam chủ, nhưng vẫn là tự tay làm tổn thương người mình thích nhất, sùng bái nhất.
Kỳ thật mỗi lần nam chủ đại nhân giận y, trừng phạt y, trong lòng y còn có thể dễ chịu một chút, nhưng giận mà vẫn nghĩ tốt cho y, y chỉ hận mình vô pháp phản kháng nhiệm vụ, vô pháp làm được hoàn toàn thay đổi cuộc đời hắn, mang người tốt như vậy rời xa mọi thương tổn.
Tất cả những điều này thật sự khiến Kiều Hàm cảm thấy vô cùng khó chịu, nhìn hai cây linh thực, Kiều Hàm đột nhiên vỡ òa, thật sự không chịu nổi nữa, gan lớn làm loạn nhào tới, ôm chặt nam chủ đại nhân.
Bản tính trong suốt như băng, lại là băng ấm áp nhất trên thế giới.
“Sư huynh, huynh thật tốt, cảm ơn huynh, sư huynh.”
Tiêu Cửu Từ một tay dùng linh lực khống chế hai cây linh thực, một tay khác cứng đờ đặt bên cạnh, cả người đều căng thẳng, hơi thở ấm áp, linh hoạt kỳ ảo tươi mát ập vào mặt, như sương sớm, không giống tối qua ngọt ngào mê người, nhưng vẫn khiến Tiêu Cửu Từ một trận hoảng hốt, miên man suy nghĩ.
Vội vàng giơ tay vỗ vỗ lưng Kiều Hàm nói: “Được… về好好 tu luyện, chuẩn bị đại tỷ thí.”
Kiều Hàm lòng tràn đầy vui mừng, cười hì hì buông Tiêu Cửu Từ ra, muốn giở trò lưu lại bồi hắn.
Tiêu Cửu Từ thấy đôi mắt đào hoa của y đều cong lên vì cười, nhìn đôi mắt vĩnh viễn sáng long lanh, vô cùng đẹp, chỉ là hiện tại Tiêu Cửu Từ lại có chút không dám nhìn thẳng vào mắt y.
Vừa lúc lúc này Lục Truy ở đằng xa đường đi thò đầu thò cổ, Tiêu Cửu Từ vội vàng đánh trống lảng gọi người.
Lục Truy vẻ mặt như thể mình không hề quấy rầy chuyện riêng của bọn họ chậm rì rì tiến đến chào hỏi. “Ta xong việc rồi phải đi, ai cho hai người ở đây. Thế nào? Làm lành rồi?”
Kiều Hàm vốn là người gặp chuyện vui lòng thoải mái, tò mò hỏi: “Đúng rồi, huynh đến rồi, những người khác đâu?”
Lục Truy biết y hỏi ai, liền nói: “Tiểu muội đến, nhưng tiểu Nhung Nhung không có.”
Kiều Hàm và Tiêu Cửu Từ cũng không mấy bất ngờ, cái loại thỏ yêu tu vi thấp kém đó làm sao dám nghênh ngang đến nơi cường giả dị nhân tụ hội này, không chừng lập tức bị lộ thân phận, bọn họ đang làm nhiệm vụ ẩn núp, tự nhiên phải cẩn thận một chút.
“A nha, đợi lát nữa, ta còn phải dẫn đám tân đệ tử đi nhận chỗ ngồi, không rảnh nói chuyện với các ngươi.”
“Nhận chỗ ngồi?” Kiều Hàm ngẩn người.
Tiêu Cửu Từ lúc này mới nhớ ra, nói: “Lần đầu tiên đến, tân đệ tử đều sẽ được sắp xếp đi làm quen với khu vực Tiên Minh, hôm qua Thanh Vân Tông đã nhận rồi, ngươi……”
“Ta lỡ rồi?” Kiều Hàm lúng túng nói.
Lục Truy nhiệt tình nói: “Đã vậy thì ngươi đi cùng chúng ta luôn. Nơi này thật sự rất lớn, quay đầu lại ngươi đừng có lạc đường, chạy đến chỗ không nên đến, vừa hay trong khoảng thời gian này Cửu Từ còn bận, không rảnh đi cùng ngươi.”
Kiều Hàm có chút không muốn tách rời nam chủ đại nhân, nhưng lại cảm thấy đề nghị này rất hợp lý.
Tiêu Cửu Từ bản năng cảm thấy chuyện này nên là hắn làm, nhưng chạm phải đôi mắt hổ phách trong veo như lưu ly của Kiều Hàm, tức khắc đổi lời, “Được, các ngươi đi đi.”
Miễn cho con ma này ở lại quấn lấy hắn, vẫn nên tách ra một lát đi, tổng cảm thấy tâm không tĩnh.
Thế là Kiều Hàm bị giao phó cho Lục Truy, lưu luyến từng bước đi rồi.
Lục Truy không chịu nổi rùng mình, “Ta đang đánh gậy uyên ương sao? Không đến mức, tiểu bằng hữu.”
Kiều Hàm liếc xéo Lục Truy một cái. Lục Truy căn bản không hiểu lòng y.
Lục Truy hì hì cười nói: “Ta hiểu rồi, cái này gọi là tình thú giữa đạo lữ, cãi nhau xong rồi, tình cảm càng tốt, cho nên dính nhau như keo sơn.”
Kiều Hàm không khỏi híp mắt cảnh cáo, “Lục đại ca, huynh ngày thường nói năng tùy tiện thì thôi, đây là Tiên Minh, đừng có bát quái được không? Chúng ta là sư huynh đệ!”
Lục Truy trong lòng thầm nhủ: Sư huynh đệ cái quỷ gì, nhà ai sư huynh đệ lại ôm ấp dưới gốc cây.
Lục Truy đổi chủ đề, hỏi về tình hình cụ thể của buổi đấu giá.
Kiều Hàm kể lại một lần theo cách đã hẹn với Tiêu Cửu Từ, cho đến khi gặp gỡ các đệ tử Ngọc Hư Tông, Lục Tương Tương vừa thấy y đã vui vẻ chạy tới.
Nửa năm không gặp, tiểu cô nương thay đổi rất nhiều, trước kia là chân chất đáng yêu, hiện tại tươi tắn như hoa đào mùa xuân, có thể cạnh tranh một chút trên Bách Hoa Bảng.
Mọi người chào hỏi xong, đội ngũ liền xuất phát, cơ bản là ngự kiếm bay thấp để nhận đường. Kiều Hàm cảm thấy Lục Truy người này thật sự không đáng tin cậy, rõ ràng nên là hắn dẫn đầu, kết quả hắn trực tiếp hối lộ nhân viên công tác Tiên Minh làm hướng dẫn viên du lịch, còn mình thì cùng Lục Tương Tương kéo y ở phía sau nói chuyện, hai anh em, mỗi người một hướng, chuyện bát quái cũng chẳng giống nhau.
Y mới đến bao lâu đâu, nửa thời gian đều nằm, hỏi y cũng như không.
Cứ như vậy vừa líu ríu, vừa tuần du.
Hôm qua cả người khó chịu, một lòng tìm nam chủ đại nhân, Kiều Hàm còn chưa kịp đánh giá cẩn thận nơi này.
Giờ phút này vừa nhìn, thật sự là vô cùng kinh ngạc cảm thán. Tiên cung trên trời cũng chẳng hơn gì.
Cả tòa sơn môn vốn dĩ lơ lửng, cho nên vị trí này gần như đã ở trên biển mây, linh khí dồi dào, hình thành những đám mây trắng lượn lờ xung quanh những lầu các đình đài nguy nga đồ sộ, giống như vật trang trí cho lâu vũ, vừa có vẻ tiên khí lại vừa thần bí.
Ngoài những kiến trúc đan xen thú vị, còn có những bậc thang linh thạch xây dựng theo độ dốc của núi non, đều là những khối linh thạch nguyên vẹn tạo thành, vô cùng khoa trương xa hoa lãng phí. Những môn phái nhỏ ngày thường vì thiếu linh thạch mà sống chật vật, đến tham gia một lần đại hội, phỏng chừng đều muốn cạy một viên gạch mang về nhà.
Hành lang dài nối liền các điện làm việc của Tiên Minh, còn vòng quanh những hoa viên, đình viện khác nhau, bên trong dùng linh thực và linh thú được thuần hóa làm trang trí, kỳ hoa dị thảo, tiên tuyền chảy róc rách, nơi đâu cũng tràn đầy sinh cơ, bất cứ nơi nào bạn dừng chân cũng đều rất thích hợp để đả tọa nhập định.
Đồ sộ nhất chính là chủ điện tổng đàn mà Kiều Hàm vừa đến, toàn bộ kiến trúc là nơi cao nhất ở đây, vàng son rực rỡ, linh quang lấp lánh. Khoa trương nhất là trên đỉnh điện sừng sững mười pho tượng hình người đứng ở chủ điện, điện thờ phụ, trước cửa và các nơi khác, tạo thành một vòng tròn. Phảng phất như đang canh giữ nơi này.
Những pho tượng đó có hình dáng khác nhau, chính là mười nhân vật đại diện của mười đại tiên môn khi Tiên Minh chính thức được thành lập sau đại chiến tiên ma ngàn năm trước.
Phần lớn trong số họ đã qua đời, số ít còn lại cũng bế quan.
Xem như những anh hùng chứng kiến sự khai mở của giới tu chân mới.
Sau khi tham quan khu vực chính, mọi người lại xuống mặt đất, đi xem một số địa điểm cụ thể, ví dụ như các khu vực có chức năng tu luyện khác nhau, và một số khu vực sinh hoạt.
Trong đó, số lượng người đông nhất là các Diễn Võ Trường được các gia tộc phân phối, còn có Diễn Võ Trường tổng hợp, ai cũng có thể đến.
Cách ngày đại tỷ thí bắt đầu còn năm ngày, tất cả các môn phái tham gia trong hai ngày này đã đến gần hết, khắp nơi đều là người, vẫn còn rất náo nhiệt.
Vừa đi ngang qua Y Đường Tiên Minh, Kiều Hàm liền nhìn thêm hai mắt, kết quả vừa vặn nhìn thấy người quen từ bên trong đi ra, liền dừng chân, Lục Truy và bọn họ cũng quen biết, tự nhiên liền chào hỏi.
“Kiều Hàm, thân thể khỏe chứ?” Bạch Kha liếc mắt một cái đã nhận ra trạng thái khác thường của Kiều Hàm, cười hỏi.
Kiều Hàm gật đầu, hành lễ cảm tạ.
Bạch Kha thấy tâm tình Kiều Hàm đã thay đổi, còn hứng thú đi ra cùng người Ngọc Hư Tông, xem ra là đã làm lành, Bạch Kha có chút buồn cười, trước còn tưởng Tiêu Cửu Từ nhiều nhất lén lút giúp y song tu một chút, sau đó từ từ rồi sẽ tốt, ai ngờ nhanh như vậy đã thỏa hiệp, thật khiến người ngoài ý muốn.
Bên cạnh Bạch Kha vẫn còn người quen, chỉ thấy một nữ tử mỉm cười hành lễ, “Đã lâu không gặp Kiều công tử.”
Kiều Hàm nhìn thấy Lương Viên Quân cũng rất kinh hỉ, “Ngươi cũng đến tham gia đại tỷ thí sao?”
Lương Viên Quân hàm súc cười gật đầu.
Phía sau hai nữ tử có một nam tử đứng, Kiều Hàm thực ra không quen biết, chỉ gặp qua ở buổi đấu giá, lúc đó nam tử luôn đi theo Đoạn Y.
Là y tu, đồng môn của Bạch Kha, lớn lên tuấn tú, Kiều Hàm đại khái đoán ra thân phận của hắn.
Tò mò đánh giá một chút, thấy hắn chỉ cười chào Lục Truy một tiếng, sau đó liền không nói gì, xem ra có quen biết hay không Kiều Hàm và Lục Tương Tương đều không quan trọng.
Bất quá Bạch Kha vẫn giới thiệu một chút.
Quả nhiên không ngoài dự liệu, người này chính là Quách Thanh.
Bởi vì rất có tài nghệ trong thuật trị liệu, được dự đoán là thiên tài mộc hệ tu sĩ có khả năng phi thăng nhất, người khác đều muốn làm tốt quan hệ với vị y tu tôn giả tương lai này, vô cùng tâng bốc hắn, tương lai cũng rất có khả năng kế thừa vị trí chưởng môn Tam Muội Môn. Cho nên hắn không chỉ có địa vị bất phàm, ngạo khí càng thêm bất phàm.
Nhìn cái dáng vẻ nghiêm trang, không chút cẩu thả của gã, tựa như một con công ngạo nghễ, chỉ khi đối diện với cô gái mình thích mới chịu buông bỏ tư thái kiêu căng.
Mà người hắn thích chính là Thủy Linh tiên cơ Đoạn Y, đáng tiếc, hắn định sẵn chỉ là công cụ của Đoạn Y.
Khi Đoạn Y yêu cầu, không chỉ y thuật, mà cả tính mạng hắn suýt chút nữa cũng bị lợi dụng, cuối cùng còn bị dùng để thử tình cảm của Tần Tu Trọng, kẻ cao ngạo như hắn làm sao có thể chấp nhận, cuối cùng tâm cảnh tổn hại, bị ma khí dụ dỗ, trực tiếp thành ma tu, suýt chút nữa khiến Tam Muội Môn diệt môn.
Kiều Hàm đối với loại vai phụ trong chuyện xưa của người khác này thực ra ký ức không sâu, nhưng ai bảo gã ghét Yêu tộc chứ, sau khi biết Tiêu Cửu Từ là bán yêu, có một lần bị thương nặng, Bạch Kha tự mình cứu không được, cầu Quách Thanh giúp đỡ, Quách Thanh trực tiếp từ chối không nói, còn tố giác, khiến Tiên Minh dẫn người đến bao vây tiêu diệt, Bạch Kha chất vấn tại sao, ngày xưa dù sao cũng có chút giao tình, nhưng Quách Thanh lại nói: Bán yêu là thứ dơ bẩn, không xứng tồn tại.
Chỉ bằng một câu này, Kiều Hàm đã xếp hắn vào hàng ghét bỏ, cho nên khi hắn tỏ vẻ cao ngạo, thái độ lạnh nhạt với Kiều Hàm và Lục Tương Tương, Lục Tương Tương cảm thấy đối phương là y tu lợi hại, có thái độ như vậy rất bình thường.
Nhưng Kiều Hàm trực tiếp đáp lại bằng thái độ còn lạnh nhạt hơn, nhất thời giống như hai người không ưa nhau, khiến mọi người đều cảm thấy không khí quái lạ.
Quách Thanh dường như cũng nhận ra thái độ của Kiều Hàm đối với mình, trong lòng không khỏi cười lạnh, chẳng qua chỉ là một y tu song linh căn gây chuyện thị phi, dựa vào thân thể để leo lên thôi, dám có thái độ như vậy với hắn, chẳng lẽ Tiêu Cửu Từ cho hắn tự tin sao.
Tiêu Cửu Từ cũng mù mắt, trước đây lại che chở người này như vậy, lại không nhìn thấy sư muội tốt của hắn, hết thuốc chữa.
Quách Thanh trực tiếp không khách khí nói: “Đi thôi, đừng chậm trễ thời gian.” Nói xong liền dẫn đầu đi rồi, Bạch Kha và Lương Viên Quân chỉ có thể xấu hổ cười trừ, lập tức đuổi theo.
“Ngươi với hắn không ưa nhau à?” Lục Truy bát quái nói: “Hắn người này có chút giả tạo, nhưng cũng không phải người xấu đâu.”
Kiều Hàm nói: “Huynh cứ coi như đồng nghiệp chửi nhau đi.”
Lục Truy trực tiếp cười nói: “Ngươi so với người ta? Người ta đã là y tu Kim Đan kỳ đỉnh phong, chính là tấm gương cho y tu trẻ tuổi các ngươi đấy.”
Có y thuật mà không có y đức thì sao? Kiều Hàm không nhịn được thầm nhổ vào, nén một hơi, trong lòng tính toán nhất định phải nỗ lực vượt qua hắn.
Đi thêm một đoạn, đuổi kịp đội ngũ Ngọc Hư Tông, kết quả nghênh diện lại đụng phải một đội ngũ khác vừa vặn ngự kiếm đáp xuống.
Giống như một chuỗi tử đằng tiên phẩm buông xuống, mang theo một trận hương thơm, khiến đội ngũ Ngọc Hư Tông đều dừng bước, không nhịn được trộm nhìn cảnh tượng tựa như một đám tiên nữ hạ phàm này.
Kết quả những tiên nữ cao cao tại thượng này đi ngang qua cuối đội ngũ Ngọc Hư Tông, mấy người đi đầu trực tiếp không nhịn được trợn trắng mắt, cuối cùng hừ lạnh bước nhanh rời đi.
Lục Truy vuốt cằm nói: “Kỳ lạ, bọn họ thế mà không trợn mắt với ta sao?”
Kiều Hàm càng thêm kỳ quái, “Bọn họ vì cái gì muốn trợn mắt với huynh a?”
Lục Tương Tương trực tiếp buôn dưa lê: “Bởi vì ca ta theo đuổi Hoa Phượng Nguyệt.”
Kiều Hàm kinh ngạc há to miệng, đây là tin tức chấn động a, “Rốt cuộc huynh đã theo đuổi bao nhiêu người rồi?”
Lục Truy vẻ mặt bình thường nói: “Người không phong lưu uổng thiếu niên, ngươi cho rằng ai cũng như sư huynh ngươi, làm hòa thượng tại gia à? Huống hồ ta lớn tuổi như vậy… khụ khụ khụ… vẫn còn là thiếu niên sao. Một người không đuổi kịp, chẳng lẽ phải chết đói à?”
Kiều Hàm ha hả cười gượng, Lục Tương Tương trực tiếp ghét bỏ tặng cho huynh trưởng một cái khinh bỉ. “Vẫn là Tiêu sư huynh tốt nhất!”
Lục Truy khụ khụ, nghiêm mặt nói: “Bất quá vừa rồi bọn họ chắc chắn không phải nhìn ta, là nhìn ngươi, Kiều Hàm. Lợi hại nha, thật là giỏi gây họa, gần đây có thể đắc tội với người, bội phục bội phục.”
Kiều Hàm lười đến mức không muốn phản bác, xem ra Phân Hoa Môn không ưa nam tử có rất nhiều, mình như vậy có lẽ cũng không tính là gì.
Tham quan kết thúc, sắc trời cũng gần tối, Lục Truy trực tiếp dẫn Kiều Hàm rời đi, dường như đột nhiên nổi hứng, tính toán tổ chức một buổi tụ họp bạn bè thân thiết.
Kiều Hàm biết đó là buổi tụ họp của bốn người bạn thân, cảm thấy mình không nên tham gia, nhưng Lục Truy nhất quyết kéo Kiều Hàm đi cùng, nụ cười ẩn ý dưới đáy mắt hắn khiến Kiều Hàm rất nghi ngờ mục đích của hắn.
Lục Truy: Trước kia chưa từng được xem trò cười của Tiêu Cửu Từ, rõ ràng là người nhỏ tuổi nhất trong bọn họ, lại cố tình chín chắn ổn trọng nhất, giờ khó khăn lắm mới có dịp tụ tập, không mang cái nhược điểm này ra thì làm sao anh em trêu chọc Tiêu Cửu Từ được.
Đầu tiên là đến Chung Nam Trai tìm Nguyên Hội.
Không ai chọc, Nguyên Hội vẫn mang bộ dáng Phật hệ tiêu chuẩn, tuy rằng y vẫn cao lớn thô kệch, nhìn giống một cường tráng thể tu, nhưng lại nheo mắt cười với mọi người, cố gắng ngụy trang thành Phật Di Lặc.
Chỉ là vừa nhìn thấy Kiều Hàm, khóe miệng y liền giật giật, dường như nhớ lại những ngày trên biển, đó là khoảng thời gian bị Tiêu Cửu Từ hành hạ sống dở chết dở, là khoảng thời gian mà ai đó vì không mang theo sư đệ nên không cảm ứng được mà nô dịch bọn họ.
Trước đây về chuyện trên biển, Nguyên Hội đã than thở với Lục Truy, Lục Truy vui sướng khi người gặp họa cười nhạo, còn thẳng thắn nói đó gọi là trọng sắc khinh hữu, Nguyên Hội có chút không thể tin từ này có thể liên quan đến Tiêu Cửu Từ.
Nhưng rồi lại mơ hồ cảm thấy đúng là như vậy.
Giờ phút này Lục Truy khiến y phải tận mắt chứng kiến.
Sau đó ba người chào hỏi xong, lại đi đường vòng tìm Mạnh Cận, dưỡng thương xong vẫn chưa gặp Mạnh tỷ đâu.
Nghe nói nàng ở Diễn Võ Trường, đến nơi thì vừa vặn đến lượt Mạnh Cận cùng người khác tỷ thí.
Chỉ thấy Mạnh Cận ôm tỳ bà, đối diện sư muội làm một động tác mời đối phương ra tay trước.
Đối phương dường như có chút khẩn trương, nhưng vẫn bày ra tư thế gảy đàn.
Đúng lúc này, Kiều Hàm chú ý thấy xung quanh có vài người bắt đầu bịt tai lại.
Tuy rằng biết Mạnh Cận ngũ âm không được đầy đủ, diễn tấu khó nghe, nhưng đến mức này sao?
Kiều Hàm có chút nghi hoặc đi theo Nguyên Hội và Lục Truy cùng nhau bịt tai.
Kết quả giây tiếp theo, theo một tràng tỳ bà thanh thúy mạnh mẽ, Kiều Hàm suýt chút nữa tối sầm mặt ngất xỉu.
Ai bảo nàng ta lại bắn ra hiệu ứng Tỳ Bà Thiên Vương Ma Lễ Hải!
Thật là một thứ nghệ thuật cao nhã, mỗi âm phù đều gảy đúng vào dây thần kinh của người ta.
Y còn nhìn thấy đệ tử trẻ tuổi có người sùi bọt mép rồi kìa, y không chịu nổi, y cũng muốn…
Kiều Hàm liên tiếp lùi lại hai bước, bất ngờ đụng vào một vòng tay quen thuộc.
Chưa đợi Kiều Hàm phản ứng, bên ngoài đôi tay đang bịt tai lại có thêm hai bàn tay to khác, mang theo kết giới phong bế thính giác của Kiều Hàm.
Một giọng nói thanh thiển ôn nhu vang lên: “Ngưng thần.”
Kiều Hàm vội vàng ngưng thần, lúc này mới không còn cảm giác ngũ tạng lục phủ đảo lộn nữa, khó trách người ta nói Mạnh Cận là một âm tu lợi hại, trước kia chỉ nghe qua đơn âm tiết, không ngờ đàn tấu ra khúc lại có lực sát thương mạnh mẽ như vậy. Quả thực người bình thường đối đầu với nàng, làm sao chịu nổi.
Bất quá sự tra tấn này rất nhanh đã kết thúc, bởi vì đối thủ của Mạnh Cận không chịu nổi quá ba đoạn nhạc phổ đã ngã.
Xung quanh đều phát ra những tiếng động như vừa thoát khỏi tai nạn.
Mạnh Cận thì trực tiếp phi thân đến trước mặt bọn họ.
“Sao mọi người đều đến đây?” Mạnh Cận nói rồi nhìn về phía Kiều Hàm: “Vết thương khỏi rồi?”
Kiều Hàm mặt tái mét, “Vốn dĩ là khỏi rồi.”
Hiện tại thì không tốt lắm.
Mạnh Cận thấy Kiều Hàm như vậy, lắc đầu nói: “Xem ra gu của ngươi cũng giống vậy, thưởng thức không nổi nhạc khúc của ta, không phải tri âm của ta.”
Khóe miệng Kiều Hàm giật giật, rất muốn phản bác, dưới bầu trời này ai có thể thưởng thức?!
Liền thấy phía trước Lục Truy và Nguyên Hội đều sắc mặt không tốt quay đầu lại nhìn.
Gân xanh trên đầu trọc của Nguyên Hội đều nổi lên, nghiến răng nói: “Mạnh Cận, ma âm của ngươi dùng để đối chiến là được rồi, công kích vô phân biệt không chỉ quấy rầy chúng ta, mà còn quấy rầy sinh linh trên thế gian này, a di đà phật, tội lỗi tội lỗi.”
Lục Truy sắc mặt xanh mét nói: “Ai có thể làm tri âm của ngươi chứ, trên thế gian này trừ Cửu Từ, chỉ sợ không ai có thể không bịt tai mà nghe hết khúc của ngươi.”
Kiều Hàm vừa nghe rất kinh ngạc, vừa quay đầu, quả nhiên chỉ thấy Tiêu Cửu Từ thần sắc bình tĩnh, vừa rồi cũng chỉ giúp y bịt tai mà thôi.
“Sư huynh, huynh không sao chứ?”
Tiêu Cửu Từ cười cười.
Mạnh Cận tiến lên vui vẻ vỗ vai Tiêu Cửu Từ nói: “Đây mới là người có gu, bọn phàm nhân các ngươi nghe không hiểu khúc của ta.”
Chẳng lẽ đây chính là hào quang nam chủ sao?! Cũng không cần dùng ở loại địa phương này chứ!
Kiều Hàm vô lực phản bác, bất quá mọi người khó khăn lắm mới tụ tập một lần, rất nhanh đã đổi địa điểm. Lục Truy thích náo nhiệt, trực tiếp dẫn mọi người đến tửu lầu hắn thích ở Thiên Sơn Thành.
Vừa mới gọi xong linh tửu, kết quả liền đụng phải một đoàn người, chính là đệ tử Vọng Nguyệt Đảo.
Trong đó tự nhiên cũng có Tần Tu Trọng và Kiều Uyển.
Tần Tu Trọng với mọi người đều tính là quen biết, trừ Mạnh Cận ra, Nguyên Hội và Lục Truy đều gần như trừng lớn mắt nhìn hắn, tuy rằng trước đó đã nghe phong phanh, nhưng lần này tận mắt nhìn thấy vẫn đủ kích thích, một thiên tài trước đây sánh vai cùng Tiêu Cửu Từ.
Lại còn có cái loại quan hệ đó với Kiều Hàm… xấu hổ, thật sự xấu hổ!
Nhưng bọn họ thế mà còn tự nhiên chào hỏi một tiếng, Lục Truy và Nguyên Hội đều mờ mịt nhìn Tiêu Cửu Từ.
Mà Tần Tu Trọng nhìn tổ hợp của bọn họ, trong lòng không biết nên nói là kinh ngạc hay là gì, lại nhìn Kiều Hàm gần như gắt gao dựa vào Tiêu Cửu Từ ngồi, xem ra là… làm lành rồi, lại nhanh như vậy, lời Thường Nguyên chợt lóe qua trong đầu hắn.
Có thể cùng bạn thân của Tiêu Cửu Từ tụ tập, chứng minh bọn họ ở chung cũng không tệ, chẳng lẽ thái độ của Kiều Hàm thật sự tùy người mà khác biệt, khác biệt lớn như vậy sao?
Kiều Uyển thì thần sắc ngẩn ra, nàng tự nhiên biết ba người kia đều là những người cùng Tiêu Cửu Từ vào sinh ra tử.
Nhưng khi nàng đi bên cạnh Tiêu Cửu Từ, Tiêu Cửu Từ chưa bao giờ chủ động dẫn nàng đi gặp ba người này.
Kiều Uyển rũ mắt xuống, nàng biết tất nhiên là bởi vì khi đó Tiêu Cửu Từ không dám quá thân cận với bạn bè chính phái, cho nên mới… Nếu là tình cảnh hiện tại, bản thân chắc chắn cũng sẽ có đãi ngộ như vậy, cho nên không cần để ý.
Kiều Uyển kéo tay Tần Tu Trọng có chút chậm chạp, hai người liền theo đội ngũ Vọng Nguyệt Đảo đi rồi.
Người vừa mới rời đi, Lục Truy liền mở ra chế độ thẩm vấn. Chờ弄明白 ngọn nguồn, biết được cô nương vừa rồi chính là Kiều Uyển, đừng nói Lục Truy và Nguyên Hội, Mạnh Cận cũng có chút phản ứng không kịp, sôi nổi nhìn về phía Kiều Hàm.
Đương nhiên trong đó ánh mắt Lục Truy hơi có khác biệt, hắn vẫn có chút sợ Kiều Hàm lộ tẩy.
Sợ hai người kia không rõ chân tướng hỏi nhiều, cho nên Lục Truy trực tiếp bát quái một số vấn đề dễ hỏi, tỷ như: “So sánh thế nào giữa vị hôn phu cũ và đạo lữ hiện tại?”
Kiều Hàm còn tưởng bọn họ muốn nói gì, kết quả lại là cái này.
“Vậy khẳng định là sư huynh ta nhất bổng!” Kiều Hàm không chút do dự bảo vệ chính chủ nhà mình, nhưng phản ứng lại thì không đúng, “Không phải, không thể so sánh như vậy, ta với sư huynh chỉ là……”
Kiều Hàm muốn nhân cơ hội giải thích một chút, chỉ là chuyện sư huynh đệ, không thể cứ bị trêu chọc như vậy mãi.
Kết quả dưới bàn, tay Kiều Hàm đột nhiên bị nắm lấy, cảm giác ấm áp mềm mại truyền đến.
Kiều Hàm ngẩn người, quay đầu nhìn về phía người nắm tay mình, chỉ thấy Tiêu Cửu Từ nhàn nhạt giơ chén rượu lên dường như đang che giấu điều gì.
Chủ đề đã bị Lục Truy chuyển đi rồi.
Tiêu Cửu Từ lúc này mới buông tay Kiều Hàm ra, có chút bất đắc dĩ liếc nhìn Kiều Hàm một cái, chỉ thấy Kiều Hàm đầy mặt nghi hoặc nhìn hắn.
Tiêu Cửu Từ có chút xấu hổ.
Hắn vừa rồi ngăn cản Kiều Hàm là bởi vì hắn biết Kiều Hàm muốn nói gì, khẳng định muốn nói chỉ là sư huynh đệ, nói không chừng còn sẽ không cẩn thận nói ra chuyện muốn giải trừ hôn ước để chứng minh cho hắn, hắn đối với bên ngoài vẫn luôn thích cường điệu như vậy.
Chỉ là con ma này trước đó rõ ràng không muốn giải trừ hôn ước, còn đối với hắn càng thêm… càng thêm chấp niệm.
Giờ phút này vạn nhất lanh mồm lanh miệng nói không suy nghĩ, sau đó lại đổi ý, chẳng phải là tự mình vả mặt.
Khụ khụ… vẫn là chắc chắn một chút thì hơn…