Dưới ánh trăng dìu dịu như tơ lụa rải nhẹ trên mặt đất, Hi Nhiễm ngồi xuống bên cây cổ cầm.
Tay áo rộng phất qua vạt cỏ, bầu không khí đêm nay vừa thanh lặng vừa êm đềm, gió mát như nước, thoảng qua mang theo hương cỏ khô và mùi trà nhàn nhạt từ bàn đá phía xa.
Ngón tay y nhẹ nhàng lướt trên dây đàn, cảm giác lạnh buốt truyền vào lòng bàn tay, tựa như một mảnh ký ức cũ kỹ bất ngờ trở mình nơi đáy tim.
Hi Nhiễm vốn là kiểu "con nhà người ta" trong truyền thuyết, tư chất thông minh, tính tình ôn hòa, lại thêm dung mạo nhẹ nhàng như sương mai điểm lá, khiến người nhìn vào không khỏi sinh lòng yêu thích.
Từ thuở còn nhỏ, y đã được ông bà ngoại một tay dạy dỗ cầm, thi, họa, chỉ tiếc, đánh cờ là môn duy nhất không sao khiến y động lòng nổi.
Không phải y không hiểu, mà là không muốn hiểu.
Hi Nhiễm cảm thấy trò đánh cờ quá phiền, phải vận dụng não quá nhiều, phiền hà đến nỗi mỗi lần ông ngoại bày bàn cờ ra sân, y lại tìm cớ lủi mất, để lại ông ngoại với bộ cờ đá và gương mặt bất lực.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT