Lần này bọn họ đã mang hết tiền trong nhà đi, tuy nói là thuê hay mua cũng được, nhưng mọi người đều biết Tiền thị muốn mua hơn.
Những thứ như cửa hàng thì tất nhiên là thuộc quyền sở hữu của nhà mình mới yên tâm, nếu không chẳng may đang làm lại bị chủ nhà đuổi ra thì sao giờ?
Mà mua cửa hàng thì bọn họ cũng có ít căn cơ ở kinh thành, để người nhà ở bên này có thể tự tin hơn.
Mãn Bảo ngẫm nghĩ, nói: “Việc này không gấp, để mấy người ngũ ca lúc rảnh thì đi ra ngoài xem, hoặc là tìm việc gì đó làm ở kinh thành trước, chờ quen cả rồi mới hỏi chuyện mua cửa hàng, nếu không đủ tiền thì ta sẽ nghĩ cách.”
Mãn Bảo cười khà khà, nói: “Hơn một tháng nữa là đến trung thu rồi, trung thu thì thường sẽ ngắm hoa cúc.”
Chu Lập Quân chớp mắt, “Cô nhỏ, cô vừa mới đến kinh thành mà, chẳng lẽ còn có thể tìm được loại cúc vừa đẹp vừa quý hiếm?”
Mãn Bảo tự hào nói: “Trên đời này không có hoa gì là ta không thể tìm được, nếu giờ chưa tìm được thì chắc chắn sau này cũng tìm ra được.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play