Nhưng có đôi khi im lặng chính là một loại thái độ.
Lưu lão phu nhân hỏi: “12 năm trước hắn chịu cùng con ta đứng chung một chỗ, vì sao bây giờ lại không muốn mở miệng nữa?”
Dương huyện lệnh không đáp.
Mãn Bảo đứng bên cạnh nói: “Bệnh của Quan lão gia thật sự rất nặng, cho dù dùng thuốc tốt nhất thì cũng chỉ sống thêm ba đến năm tháng thôi. Con và Kỷ đại phu đã hỏi thăm rồi, sau khi sức khỏe ông ấy kém đi liền đến chào từ biệt Ích Châu vương, muốn đi về quê, nhưng Ích Châu vương ái tài, vẫn không cho đi, cho dù Quan lão gia sinh bệnh không thể đến vương phủ làm việc thì Ích Châu vương cũng muốn nuôi dưỡng không công. Vì thế còn có không ít người khen Ích Châu vương trọng tình bạn cũ.”
Nhưng giờ xem ra, là trọng tình bạn cũ, hay là bởi vì Quan lão gia đã biết quá nhiều nên không muốn thả ông ấy đi?
Dương huyện lệnh nói: “Dù sao cũng đã qua 12 năm rồi, bây giờ ông ấy còn có cả cháu trai, ông ấy vì hậu nhân nhà mình mà suy xét thì cũng không có gì đáng trách.”
12 năm trước, Quan lão gia đang tuổi tráng niên, nếu Ích Châu vương tạo phản thì tất nhiên ông ấy sẽ là công thần, nếu không thành thì cả nhà ông ấy đều không sống được; nhưng lúc này ông ấy coi như đã ở ẩn, lại không còn sống được bao lâu, bất kể Ích Châu vương có phản hay không thì cuối cùng khả năng liên lụy đến ông đều không quá lớn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play