Hắn dừng một chút rồi nói: “Nước kinh thành rất sâu, bên trong còn có nhiều mãnh thú, ba con dê con mấy đứa đi vào, không hề phòng bị, bản thân còn chưa từng phải chịu uất ức lớn gì, chẳng may vụ án còn trưa điều tra xong mà đã khiến bản thân bỏ mạng thì tính sao giờ?”
Lần trước Đường Tri Hạc đến đây đã kể cho hắn nghe chuyện ba người gây náo loạn thành Ích Châu chỉ vì một chậu hoa.
Phủ Ích Châu vương vốn đã là một con dao treo trên đầu bọn họ, bọn họ không tránh con dao này thì thôi, còn chủ động đưa đầu xuống dưới mũi dao để cắn một miếng thịt.
Kết quả không cắn được thịt mà còn bị dao khoét một chút, bọn họ không sợ, còn nghĩ cách đánh trả lại dao, kiểu không nhịn được uất ức như vậy, vào kinh thành, là khuấy đảo kinh thành hay là vùi cả mạng mình vào đó?
Con trai thế gia như hắn mà còn không được sống tự do tự tại ở kinh thành, càng đừng nói đến ba bọn họ.
Bạch Thiện: “Cho nên Dương đại nhân không kiến nghị bọn đệ vào kinh?”
Dương Hòa Thư gật đầu, “Tuy huyện La Giang cách thành Ích Châu rất gần, nhưng ở đây ta có thể bảo vệ được mấy đứa. Nói một câu hơi khó nghe, là dù Ích Châu vương có tạo phản công thành, thì tính mạng của ta cũng quan trọng hơn mấy đứa, nên tỷ lệ sống của mấy đứa sẽ cao hơn ta. Ta còn không chạy, mấy đứa hà tất phải chạy ngàn dặm xa xôi đến kinh thành trốn làm gì?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play