Ngày hôm sau, mọi người ra đứng ở cổng thành tiễn mẹ con Đường phu nhân, nhìn xe ngựa đi xa dần, năm người đứng chung một chỗ đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Thôi thị thở phào xong thì cảm thấy không ổn, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Dương huyện lệnh, vội vàng giải thích: “Thiếp thân thở dài là vì biểu tỷ đi rồi, nhà ta lại bớt rộn ràng đi.”
Dương huyện lệnh cười với nàng, cũng không để ý việc lời nói và lòng nàng không đồng nhất, dù sao thì chắc chắn hôm nay hắn sẽ giữ tâm trạng sung sướng này suốt cả ngày. Cuối cùng cũng tiễn được vị tổ tông kia đi, lần sau Đường Tri Hạc còn muốn đưa vợ của hắn đến huyện La Giang ở thì nghĩ cũng đừng nghĩ.
Hai người lớn biểu hiện rất kín đáo, nhưng ba đứa Mãn Bảo lại biểu hiện rất công khai, xe vừa đi, bọn đã đã vui mừng hoan hô, hoạt bát vô cùng. Bạch nhị lang còn khoa trương vỗ ngực, nói: “Cuối cùng cũng đi rồi, không cần lo lửa sẽ đốt đến người ta nữa.”
Mãn Bảo và Bạch Thiện vô cùng tán thành gật đầu, một người nói: “Chúng ta cũng về nhà đi.”
Một người khác gật đầu theo, “Chúng ta đã rời nhà lâu như vậy, chắc chắn mấy người bà nội rất lo lắng.”
Bạch nhị lang nói: “Lo lắng hay không ta không biết, nhưng chắc chắn sẽ rất tức giận, không biết cha ta có phạt ta không đây.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play