Mãn Bảo lắc đầu, thoáng nhìn thư tịch của người bệnh mới, lại quan sát sắc mặt nàng, vừa bắt mạch vừa hỏi nàng mấy câu, xác định chứng bệnh kê đơn xong mới trả lời câu hỏi của bà lão, “Không phải gia học mà là bệnh lâu thành y.”
Bà lão nhìn khuôn mặt hồng hào và non nớt của Mãn Bảo, rất nghi ngờ, “Trông ngài không giống người bị bệnh lâu ngày.”
Cuối cùng Chu Lập Quân cũng có thể ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, nghe vậy liền nói: “Đó là do nhà tôi chăm sóc tốt, lúc nhỏ sức khỏe cô nhỏ tôi kém lắm, lúc chưa tròn một tuổi phải ôm ấm sắc thuốc uống thuốc hằng ngày đấy. Khi đó nàng không ăn được gì, bác gái cả phải uống thuốc trước rồi cho cô nhỏ bú.”
“Lúc lớn hơn chút thì ngày nào cũng phải uống một quả trứng gà, chăm sóc cẩn thận mấy năm mới khỏe lên.”
Bà lão liền hâm mộ nói: “Thế nhà mấy người là nhà giàu rồi, gia đình bình dân có nhà nào nỡ bỏ mỗi ngày một quả trứng gà ra ăn chứ.”
Mãn Bảo: “... Nuôi hai con gà mái là được mà, ăn trứng gà nhà mình tự đẻ.”
Mãn Bảo đưa phương thuốc cho người bệnh, cảm thán: “Trước kia nhà tôi cũng rất có tiền, có điều sau đó tứ ca tôi lại làm của cải trong nhà mất sạch, sau đó liền nghèo, nhưng dù có nghèo thì cũng chu cấp được một quả trứng gà mỗi ngày cho tôi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play