Lời này vừa dứt, không chỉ Bạch Thiện mà đến cả Mãn Bảo cũng không khỏi trợn mắt với hắn, đều cảm thấy Đường huyện lệnh thật vô sỉ.
Huyện Hoa Dương chính là thượng huyện, là huyện chính ở thành Ích Châu, mà huyện La Giang là hạ huyện, dân cư kinh tế đều lạc hậu hơn huyện Hoa Dương nhiều, sao có thể nghèo chứ?
Nhưng Chu tứ lang không biết mấy thứ quanh co này, hắn ngượng ngùng gãi đầu, nhỏ giọng nói: “Nhưng mà cái giá này đã rất rẻ rồi Đường đại nhân ạ.”
Tuy hắn không hiểu mấy điều quanh co nhưng cũng biết giá bán ra cho hai bên không thể chênh lệch nhiều.
Bây giờ hắn đang bán 140 văn một đấu cho người khác, bán cho Đường huyện lệnh 120 văn là thấp lắm rồi, còn thấp hơn nữa thì cũng phải giảm giá cho bên kia mới được.
Thấy tứ ca nhà mình khó xử, Mãn Bảo liền thay hắn nói chuyện, “Đường huyện lệnh, huyện La Giang chỉ có một con đường chính, còn huyện Hoa Dương nhiều cửa hàng như vậy, sao có thể nghèo hơn huyện La Giang được chứ?”
“Nhưng bọn ta tiêu dùng cũng lớn mà,” Đường huyện lệnh than thở: “Không nói cái khác, muội chỉ cần nhìn số lượng lưu dân thôi, huyện La Giang của các muội mới cần dàn xếp cho bao nhiêu lưu dân, còn huyện Hoa Dương bọn ta phải dàn xếp cho bao nhiêu?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT