Mới chạy ra khỏi rừng hạnh, Quý Hạo đã xuýt xoa kêu lên: “Đau chết mất, đau chết mất, mau buông ta xuống.”
Lúc này ba người mới buông hắn xuống, thấy sắc mặt hắn tái nhợt, môi cũng trắng bệch thì Vệ Thần không nhịn được nói: “Không phải chứ, ngươi thật sự bị thương nặng hả?”
Quý Hạo bị đặt xuống đất, mới ngồi xuống đất đã kêu xuýt xoa, một tay đỡ eo, một tay xoa ngực nói: “Đau chết mất, Vệ Thần, ta nói với ngươi, chờ bao giờ ta khỏi ta phải đánh ngươi một trận mới hả giận được.”
“Ngươi bớt lắm mồm đi, để ta xem miệng vết thương.” Một đồng bạn trực tiếp duỗi tay vạch cổ áo hắn, mới vừa vạch áo ngoài đã thấy máu thấm ra, hắn không khỏi nhíu mày, “Chảy máu, xem ra thật sự cần khám đại phu, chúng ta đi tìm y quan đi.”
“Không được, y quan mà biết thì cha ta cũng biết, ta đã đồng ý với Ứng Vân Hải rồi, chuyện này sẽ không cho người lớn nhúng tay.”
“Ngươi có bị ngốc hay không đó, hắn bảo ngươi không nói cho người lớn là ngươi không nói à, việc này còn do hắn khơi mào đó.”
Vệ Thần thấy ba bọn họ không ngừng tranh luận thì vội vàng nói: “Được rồi, các ngươi có thể đừng cãi nhau nữa không, đã chảy máu rồi, còn không khám đại phu là có thể chết người đấy, vẫn nên nghĩ biện pháp mời đại phu trước rồi nói.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT