Cổ tay đặt trên chăn thấy hơi lành lạnh, có thể là vì chưa thành thạo, cũng có lẽ là vì khẩn trương, cho nên lão Chu mất hồi lâu mới đeo lên được.
Nhưng Tiền thị dám khẳng định, chắc chắn là ông đã từng luyện tập rồi, nếu không chỉ dựa vào ánh sáng mông lung bên ngoài, sao ông có thể chuẩn xác đeo được vòng lên tay bà?
Nương ánh trăng, Tiền thị ngơ ngác nhìn chiếc vòng tay mảnh trên cổ tay, mấy suy nghĩ này bắt đầu tự chạy ra ngoài.
Bà biết mấy ngày nay ông có chút không bình thường, cả người đều quái quái, vừa không lên núi tìm nấm, tìm phục linh với bọn lão tứ, cũng không ra ruộng thăm đám lúa mạch kia của ông, cả ngày chỉ ngồi trong nhà, tí lại ra chỗ này, chốc lại sang chỗ kia.
Bà cho rằng ông như thế vì thím Lai nói hết chuyện hoang đường thời trẻ của ông cho mọi người nghe, không ngờ lại là vì cái này.
Lão Chu chờ cả buổi, thấy bà không nói gì thì không khỏi ho một tiếng thật mạnh.
Tiền thị không nhịn được phì cười ra tiếng, giơ tay lên nhìn, “Tối mù tối mịt như này sao mà thấy được, sao ông không tặng vào ban ngày?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play