Lão Chu trầm mặc, ông dắt tẩu thuốc vào thắt lưng, đứng dậy rời đi, nhưng đi được hai bước thì không đi nổi nữa, ông suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng khẽ bậm môi, ngồi xổm xuống bên cạnh Mãn Bảo, “Được, bán thì bán!”
Cùng lắm thì sang năm trồng nhiều hơn một ít.
Mãn Bảo hí hửng, trồng nhiều hơn là chuyện không thể.
Cây thuốc lá của lão Chu chỉ được trồng ở một góc nhỏ, cũng không nhiều, tầm hai mươi ba mươi cây mà thôi, không phải ông chưa từng nghĩ đến việc mở rộng quy mô.
Nhưng thứ nhất thì là do ông kẹt, không nỡ dùng đất hoa màu để trồng cái này, mà số thuốc lá trong vườn rau này đã đủ để ông đỡ thèm.
Cho dù trên huyện thành cũng có người hút thuốc, nhưng thật ra số người hút không nhiều, số thuốc lá của lão Chu cũng chỉ có thể bán cho vài người nhất định thôi, trồng nhiều thì ông không hút hết mà cũng không bán được.
Cho nên ông chưa từng nghĩ tới việc trồng cây thuốc lá kiếm tiền.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play