Mãn Bảo chớp chớp mắt, thôn nhà họ Lưu?
Đó không phải là thôn của anh rể cũ của bé đấy sao?
Khóe môi Chu Hỉ nhếch lên, không áp được vẻ tươi cười trên mặt, nói: “Hai ngày trước nàng về nhà ngoại một chuyến, kết quả được chứng kiến một trò cười. Là của Lưu đại lang, vào ngày con của hắn tròn một tuổi tổ chức chọn đồ vật đoán tương lai, người trong thôn đến dự, lại phát hiện con hắn trông chẳng giống hắn, mà rất giống một người ở thôn Đại Mã bên cạnh. Có người ở thôn nhà họ Lưu quen biết người kia, liếc mắt một cái đã nhận ra.”
Mãn Bảo không còn nhỏ nữa, đương nhiên bé biết lời này có nghĩa là gì.
Huống chi bé còn không ít lần nghe được mấy câu như vậy.
Ví dụ như lúc còn nhỏ bé đi đến nhà các bác chúc Tết, gặp khách đến chơi nhà họ Tiền hoặc ai đó trên đường, người ta rất thích xoa nắn mặt bé, sau đó cười: “Đứa bé này trông thật đáng yêu, vừa trắng vừa tròn, cũng không biết giống ai.”
Lúc ấy Mãn Bảo còn nhỏ, tất nhiên sẽ kiêu ngạo nói giống mẹ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play