Tuần thứ ba kể từ khi Dương Khang chuyển đến. Hắn không còn ngồi gác chân lên bàn nữa. Không còn đi học trễ. Và đặc biệt, mỗi giờ giải lao đều "tình cờ" xuất hiện gần bàn Lê Tịnh.
“Cậu có bao giờ cười không đấy?” – Dương Khang chống tay lên bàn, mắt dán vào nụ cười nhạt của cô trong giờ ra chơi.
“Có. Khi cần thiết.” – Tịnh đáp mà không ngẩng lên, tay vẫn đang ghi công thức Hóa vào vở.
“Thế cho tôi xem thử đi. Tự nhiên một chút. Cười như người bình thường ấy.”
“Cậu nghĩ tôi là xiếc à?”
Dương Khang phì cười, còn Lê Tịnh thì mím môi cố nén cười, nhưng khóe môi khẽ cong lên – đủ để người tinh ý nhận ra.
Trong lớp, không ít người đang quan sát họ. Đặc biệt là Vy – hoa khôi lớp, người từng được Dương Khang cười với trong ngày đầu tiên. Vy luôn coi mình là trung tâm của mọi ánh nhìn, và sự hiện diện ngày càng gần gũi của cậu thiếu gia nổi tiếng bên cạnh một cô gái “vô danh” như Tịnh là điều không thể chấp nhận.
Hôm đó, sau giờ tan học, Tịnh nhận được một tờ giấy nhắn để trong hộc bàn:
“Gặp nhau ở sân sau, 5h. Có chuyện về Dương Khang.”
Tịnh đọc xong, hơi cau mày, nhưng vẫn đến.
Sân sau trường vắng lặng, nắng chiều rơi chéo qua mái tôn cũ kỹ. Lê Tịnh đứng đợi vài phút thì ba nữ sinh bước ra – Vy và hai cô bạn thân.
Vy khoanh tay, cười nửa miệng.
“Cậu nghĩ cậu là ai mà đòi chiếm lấy ánh mắt của Dương Khang vậy?”
Tịnh không đáp, chỉ nhẹ nhàng đặt cặp xuống bậc thềm.
“Tôi không chiếm ai cả. Cậu nên nói chuyện thẳng với người liên quan.”
“Đừng giả vờ thanh cao. Từ lúc cậu xuất hiện, cậu ta đổi khác. Học hành, ngoan ngoãn. Cậu tưởng thế là tốt à? Một đứa như cậu mà làm thay đổi được người như cậu ấy sao?”
Rồi không chờ phản ứng, Vy vung tay hất cuốn vở trên tay Tịnh rơi xuống đất. Tờ bài kiểm tra vừa chấm đỏ chót văng ra – con số 10 to tròn đập vào mắt cả ba người.
Cô bạn đứng cạnh Vy khẽ buông lời giễu:
“Đúng là kiểu học bá giả tạo. Mặt thì nghèo khổ, mà sách vở như vàng.”
Tịnh cúi người nhặt lại từng trang, không cãi, không đôi co. Nhưng đôi mắt cô dần tối lại.
Đúng lúc đó, một giọng nói vang lên phía sau:
“Đủ rồi đấy.”
Dương Khang bước tới, vẻ mặt không còn chút đùa cợt nào. Cậu đi thẳng đến cạnh Lê Tịnh, cúi xuống nhặt giúp cô trang giấy cuối cùng, rồi ngẩng lên nhìn thẳng vào Vy.
“Tôi không biết mấy người nghĩ gì, nhưng nếu vì tôi mà các người động đến cô ấy – thì nên nghĩ lại.”
Vy sững sờ. Chưa từng thấy cậu nổi tiếng lười nhác này nghiêm túc như vậy.
Tịnh im lặng, tay vẫn giữ chặt những trang giấy đã nhăn. Nhưng trong lòng, không hiểu sao, thứ gì đó ấm lên – như tia nắng xuyên qua lớp băng cô luôn dùng để bao bọc bản thân.
Sau buổi chiều hôm đó, Dương Khang không nói gì thêm. Nhưng hôm sau, khi Tịnh mở hộc bàn, một tấm thiệp nhỏ rơi ra.
Trên đó chỉ có một dòng chữ:
“Không cần phải mạnh mẽ một mình đâu, học bá.”
Tịnh đọc xong, nắm tấm thiệp lại trong lòng bàn tay, cảm giác tim mình đập lệch một nhịp. Có lẽ... bức tường cô dựng quanh trái tim đã bắt đầu nứt. Và kẻ ngông cuồng kia – hóa ra không chỉ là một cơn gió thoáng qua.