Sáng thứ Hai. Sân trường Trí Đức vẫn rợp bóng cây, rộn ràng tiếng nói cười, nhưng không khí trong lớp 12A1 lại có chút khác lạ.

Không ai ngờ Dương Khang – người vốn luôn đến muộn, thậm chí đôi lúc còn... không thèm đến – hôm nay lại có mặt trước cả giáo viên chủ nhiệm.

Cậu ngồi một mình, tay cầm bút nghịch ngợm, ánh mắt vô định nhìn ra khoảng sân trống đang hửng nắng.

Người bước vào lớp đầu tiên sau cậu không ai khác ngoài Lê Tịnh.
Vẫn là phong cách giản dị đến mức “ẩn thân chi thuật” – áo đồng phục vừa vặn, giày trắng sạch, mái tóc đen dài buộc gọn phía sau, không phấn son, không mùi nước hoa.
Cô lặng lẽ đi qua, đặt cặp xuống bàn, rồi lấy sách ra như một cỗ máy đã được lập trình sẵn.

“Ê học bá,” – giọng Dương Khang vang lên sau lưng cô, kéo theo sự chú ý của cả lớp – “Giúp tôi bài toán hôm qua với.”

Lê Tịnh không xoay người lại, cũng không ngẩng đầu lên:
“Không phải bài tập nhóm. Tự làm.”

“Tôi đang muốn làm nhóm với cậu đây.”

“Không cùng tần số. Không nhóm được.”

Câu đáp như dao cắt, gọn gàng, lạnh tanh. Một vài tiếng cười khe khẽ vang lên từ phía mấy bạn nữ. Họ bắt đầu nhận ra rằng Dương Khang – người vẫn thường khiến giáo viên phát cáu – đang bị một học bá “hạ gục” chỉ trong vài câu nói.

Cậu im lặng trong vài giây, rồi chống cằm, nghiêng đầu nhìn cô.

“Cậu lúc nào cũng giương cái khiên học giỏi ra trước mặt à?”

Lê Tịnh khựng lại, khẽ liếc nhìn phản chiếu của cậu qua mặt kính cửa sổ.

“Còn cậu, lúc nào cũng dùng cái mác ‘cá biệt’ để trốn khỏi việc nghiêm túc à?”

Dương Khang cười khẩy. “Cậu là kiểu người thích mọi thứ theo kế hoạch. Còn tôi... tôi thích phá vỡ nó.”

Cô không trả lời. Nhưng ánh mắt vừa lạnh vừa sắc của cô dừng lại thêm một giây nơi ánh nhìn của cậu. Rồi Tịnh quay đi, tiếp tục viết vào cuốn sổ tay những công thức dài ngoằng, như thể cuộc đối thoại chưa từng xảy ra.

Nhưng cậu không dừng lại.
“Tôi thật sự cần giúp bài toán đó. Hoặc là tôi không hiểu, hoặc là tôi cố tình không hiểu.”

“Lựa chọn thứ hai đúng hơn.” – cô đáp, lần này có chút mỉa mai trong giọng nói.

“Nhưng biết đâu tôi thực sự muốn học lại từ đầu?” – Dương Khang nghiêng người, giọng bất ngờ chậm lại – “Biết đâu... tôi muốn thử nghiêm túc một lần?”

Lê Tịnh dừng bút. Đó là lần đầu tiên trong buổi sáng, cô quay hẳn người lại nhìn cậu. Nhìn thật kỹ.

Không giống ánh mắt thường ngày của cậu – đầy vẻ chán đời và ngang tàng. Ánh mắt ấy hôm nay có gì đó rất... thật.

Và rồi, cô bất chợt chú ý đến cuốn sách cậu để hờ trên bàn – Giải tích nâng cao lớp 12. Sách có đánh dấu, có ghi chú bằng bút chì. Không phải sách mượn tạm để làm màu.

Cô cau mày.

“Cậu không giống như vẻ ngoài của mình.”

“Còn cậu thì giống vẻ ngoài của mình quá mức.”

“Ừ. Đó là điều tôi muốn.”

Khang gật đầu, nhưng đôi môi khẽ nhếch lên – như thể vừa phát hiện ra một trò chơi mới đầy thú vị. Một cô gái có lớp mặt nạ dày đến mức không ai thấy được bên trong... Chính xác là kiểu mà cậu không thể làm ngơ.

Và cũng chính khoảnh khắc ấy, trong lòng Lê Tịnh lần đầu gợn lên một cảm giác khó gọi tên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play