Sâu trong núi Tama, Akira và Hojo Motoshige cũng đang chịu cảnh ướt sũng dưới mưa, miệng liên tục chửi bới trong lúc băng qua khu rừng. “Tuy lối này khó đi, nhưng được cái nó nhanh hơn đường chính,” Akira nói.
“Vậy sao! Ngài Akira hẳn phải thông thuộc địa bàng quanh đây lắm,” Hojo Motoshige hờ hững đáp lại. Theo sau cả hai là một nhóm đông các Samurai. “Khốn nạn! Chúng ta đáng ra không phải chịu khó khăn thế này nếu con ả Saionji Kotoka đó đồng ý gặp mặt! Nếu chỉ mình tôi thôi thì chẳng có vấn đề gì, nhưng ngay cả Chủ tướng cũng chịu chung thì không thể chấp nhận được!”
“Giờ có nói thì cũng được gì đâu! Ông nên lo tính cách giải thích với anh trai ta kia kìa…” Motoshige bước qua những bụi cỏ cao mà nói với vẻ chẳng có chút gì là vui vẻ. Chính vào ngay lúc đó, tuy trời đang mưa tầm tã, cả bọn vẫn có thể loáng thoáng nghe thấy nhiều tiếng động lạ phát ra từ phía trước. “Cái gì vậy?” - Motoshige ra hiệu cho cả nhóm dừng lại. Tuy sức mạnh của chúng không có gì đáng ghi nhận, cả hai vẫn là những người có nhiều kinh nghiệm chinh chiến. Dựa vào âm thanh phát ra từ phía trục đường chính dưới kia, Motoshige và Akira biết được rằng đang có một cuộc giao tranh tại đó. Cả bọn âm thầm trượt xuống con dốc, nhòm qua khẽ hở giữa các bụi rậm để rồi trông thấy một cô gái nhỏ, mặc trên mình bộ đồ săn màu 
vàng ướt đẫm nước mưa   đang chiến đấu với một con quái thú cấp Chuẩn Hạ mang hình dáng không khác gì lợn rừng. Tuy đây chỉ là một loại yêu quái cấp thấp, nhưng bẩm sinh lợn rừng là loại động vật hung dữ và khỏ khoắn. Do vậy, nó được người dân xem là một trong số các loại yêu quái cấp thấp mạnh nhất. Nói là thế, nhưng nhìn vài cục diện của trận chiến, lợi thế rõ ràng đang nghiêng về phía cô gái nhỏ nhắn đằng kia.
“Thần Phật ơi!” Motoshige thầm thốt lên, “Con nhỏ đó có thể dùng linh lực để chiến đấu! Không biết nó thuộc gia tộc nào nhỉ.” Trước khung cảnh ấy, Motoshige thấy rất bực mình. Đường đường là thiếu gia của nhà Hojo nhưng hắn ta lại chẳng biết cách sử dụng linh lực, thế mà một con nhóc ranh lại có thể. Con bé đó làm gì trong một đêm giông bão như thế này? Hắn tự hỏi liệu mình có thể cướp lấy bí kíp Linh khí của cô hay không. “Đó, đó là Saionji Nanako!” Akira nói, đôi mắt mở to vì bất ngờ. “Cái gì!?” Hojo Motoshige cũng ngạc nhiên không kém. “Ông nói… con bé đó là trưởng nữ nhà Saionji sao? Akira, ông chắc chứ?”
“Bẩm chủ tướng, người của tôi đã làm ăn nhiều vụ với nhà Saionji. Tôi đã thấy con gái của cô ta vào những dịp như vậy. Chắc chắn là con bé đó, không thể nào sai được! Thêm nữa, con nhóc ấy đang sử dụng bí thuật nhà Saionji vốn tập trung vào kiếm Kodachi và quyền pháp. Tôi cam đoan luôn! Là nó! Saionji Nanako! Con gái duy nhất của Saionji Kotoka!” Akira nói chắc như đinh đóng cột. “Haha!” Motoshige phấn khích lên tiếng. “Hay thật! Tìm hoài không thấy, chẳng lần lại ra! Mẹ của nó đã gây biết bao khó dễ chúng ta, và ngay cái lúc ta đang phân vân không biết nên làm gì với bọn Saionji đó, thì đứa con gái quý báu của ả lại tự dưng đến nộp mạng! Có vẻ như thần may mắn vẫn chưa quay lưng lại với Motoshige này!” 
Nghe thấy vậy, vẻ mặt Akira cũng toát lên vẻ hung dữ đầy ác tâm, “Tuy con nhỏ đó biết dùng Linh lực, nó vẫn chỉ đánh ngang cơ với một con lợn rừng. Sức mạnh con nhãi ấy cùng lắm cũng chỉ cỡ một Samurai Trung đẳng. Chúng ta có thể tóm gọn nó dễ dàng!” “Hmph, rồi chúng ta có thể dùng nó để đe dọa lũ Saionji. Để xem bọn khốn ấy còn dám từ chối bán súng cho chung ta nữa không!” Motoshige ngắt Akira trước khi lão kịp nói hết câu. Ánh mắt của hắn trông thật nham hiểm khi nỗi uất hận hắn dồn nén bấy lâu nay tuôn trào ra cùng một lúc, “Không, chừng thế là chưa đủ, ta muốn chúng phải chịu mất mát đau đớn! Ta muốn con ả Kotoha đó lãnh chịu hậu quả tàn khốc! Hahaha!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play