Trước câu hỏi đó Lily ngây người ra một lúc. Nhận thấy biểu hiện đấy của Lily, Ehiro cũng phải ngạc nhiên thốt lên, “Đùa hả, cô thật sự không biết làm sao?” Lily xấu hổ đến mức chẳng dám ngước đầu lên, “Xin lỗi, liệu chị có thể dạy em không ạ?”
“Chậc, vậy là đúng rồi… giờ có tỏ vẻ dễ thương cũng vô dụng thôi! Tuy tôi đây rất giỏi trong khoảng khắc mấy hoa văn trang trí trên kiếm, nhưng chúng chỉ có tới đó, trang trí. Mấy thanh kiếm cao cấp đúng là có thể chứa chút ít linh lực trong họa tiết trên vân kiếm, nhưng đấy không phải là sở trường của tôi. Dù ở Suruga này có một vị rất am tường việc tạo vân kiếm và tôi có thể nhờ ngài ấy đến đây cộng tác vào việc rèn kiếm, nhưng tôi cho rằng cô nhất định phải là người vẽ chúng, phải không? Mấy thứ hồn vân đó không hề giống như đám hoa văn chúng tôi làm đâu. Cô buộc phải có một kỹ năng đặc biệt trong hội họa, gọi là Họa Ý. Một khi đã học được và thông suốt nó, lúc đấy cô mới có thể tự mình vẽ vân kiếm được .”
“V-Vậy thì tôi phải đến đâu để học kỹ năng ấy?” “Nhưng trước hết, cô có biết vẽ không đã? Nếu câu trả lời là không và cô phải bắt đầu từ những đường cơ bản, thì coi như vô vọng rồi.” “Tôi vẽ được mà!” Lily ngay lập tức trả lời. Cô biết rõ rằng cơ thể này thông thạo cả bốn môn nghê thuật; cầm kỳ, thi, họa, và ngay cả linh hồn con trai của cô lúc còn sống cũng chỉ có mỗi cái tài vẽ đẹp. Lý do là bởi, mỗi khi buồn bã cô đơn, cô lại lấy hình bóng người con gái trong mộng mình ra mà vẽ. Tuy không đến mức họa sĩ, nhưng tranh cô vẽ cũng vừa mắt, vừa có chút sinh động.
“Vậy thì tốt…” Ehiro tiếp tục, “Nếu đã vậy, cô nên ghé qua chỗ của Hishikawa Moronobu [note] trên trục đường chính thành Suruga và học Ukiyo-e [note] từ ông ta, người có thể được coi là một trong số họa sĩ hàng đầu của vùng Kanto này. Trong mấy bức Ukiyo-e ông ta vẽ, lẽ đương nhiên là sẽ có Họa Ý kết nối tới tâm hồn con người. Tuy không phải bất cứ Họa Ý nào cũng có thể dùng làm vân kiếm, nhưng tôi nghĩ thứ Họa Ý trên tranh Ukiyo-e của ổng là hợp nhất.” “Rồi… ok, t-tôi sẽ đi học đây…” Lily cố gắng đứng dây nhưng lại cảm thấy đầu óc hơi quay cuồng.
Ehiro đứng dậy đễ đỡ cô, nhưng dĩ nhiên, cũng không bỏ qua cơ hội này để chạm vào nách cô mà nói, “Trông cô có vẻ khá mệt nhỉ, cô Kagami, sao không ở lại đây mà nghỉ ngơi đôi chút đi?” “Ể?” Lily cảm thấy có hút thay đổi trong bầu khí ở đây nên vội vàng đáp, “Không cần đâu… tôi, ừm… sẽ về nghỉ ngơi ở dinh cơ nhà Saionji.” “Hừm, được rồi,” Ehiro có hơi thất vọng, nhưng cô vẫn lo lắng cho tình trạng của Lily hơn là lợi dụng cô chút xíu, “Điều kiện ở đó rõ ràng là tốt hơn so với chỗ của tôi, cô cứ về đó mà tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi. Sau khi đã môi son má phấn, diện mạo đàng hoàng rồi, thì hãy đến chỗ Đại nhân Hishikawa Moronobu. Ukiyo-e là một môn nghệ thuật thanh tao, cô không nghĩ việc ăn mặc lịch sự đến gặp ông ấy là chuyện nên làm hay sao?”
“Phải… Bậc thầy Ehiro nói rất có lý. Ồ, phải rồi, tôi còn có thứ khác cho cô xem.”
Vừa nói, Lily lấy ra chiếc nanh cứng như thép của con Qủy khuyển ra khỏi túi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT