Tôn Ngạo Thiên không cần suy nghĩ mà trả lời luôn: “Khó lắm, nếu không đi thì đám người đó sẽ chết hết.”

“Đi thôi, đi xem một chút rồi nói sau.”

Văn Vũ trực tiếp đứng lên đi ra ngoài.

“Chờ đã anh Văn Vũ, cái này anh Phi bảo em đưa cho anh cái này.”

Tôn Ngạo Thiên ngăn Văn Vũ lại, đưa cho cậu hai viên ma tinh cấp hai.

“Anh Phi thật có lòng.”

Văn Vũ cảm thán một câu, sau đó nhanh chóng cất ma tinh đi, đây coi như là phí dịch vụ của văn Vũ.

Sau đó, hai người tăng tốc, đi về phía căn cứ kia.

...

Chưa cần đến nơi thì Văn Vũ đã thấy suy đoán của Tôn Ngạo Thiên là đúng.

Phía trước rõ ràng đã xảy ra một trận chiến đấu kịch liệt.

Khắp nơi đều là xác zombie trộn lẫn với máu khô.

“Không chạy ra ngoài!”

Hai người một chó bước qua đống thi thể, đi đến trước cửa một tòa kiến trúc, Văn Vũ thở dài.

Đây là trụ sở của chính quyền trong trấn, cửa lớn đã bị zombie phá nát, tình huống sau đó như thế nào không cần đoán cũng biết.

“Đi thôi, vào trong nhìn một cái.”

Văn Vũ khoát tay với Tôn Ngạo Thiên, trực tiếp đi về phía trước.

Bên trong còn chiến đấu khốc liệt hơn bên ngoài nhiều. Số lượng zombie lớn đến mức Văn Vũ không còn chỗ để chân, trên mặt đất đều là vỏ đạn.

Thậm chí còn cả súng ống, đao thép.

Không gian không lớn, chỉ có ba tầng, chẳng mấy chốc Văn Vũ đã đi tới tầng cao nhất.

Nhìn cửa sổ mở toang và dây thừng trên cửa sổ, trong mắt Văn Vũ lóe lên một tia kì lạ.

“Vẫn còn có người sống?”

Tôn Ngạo Thiên đi phía sau nhìn thấy mấy dụng cụ này thì nói:

“Chắc là có, những người này rất thông minh.”

Nói xong, Văn Vũ đi thẳng đến bên cửa sổ, nhìn xuống dưới.

Dây thừng nối với một khu nhà gỗ tầng thấp, ở đó có đến bảy tám đường tắt.

“Đi thôi, Độc Nhãn, mau tìm bọn họ!”

Nếu như người khác nhìn thấy tình huống này thì chắc chắn không có chút biện pháp nào.

Nhưng người đến là văn Vũ, mà Văn Vũ có Độc Nhãn.

Độc Nhãn cúi đầu ngửi mùi trên dây thừng, sau đó nhanh chóng xuống cầu thang, chạy ra ngoài.

“Đi thôi, chúng ta đuổi theo nó. Có thể có mấy người sống sót, hơn nữa thực lực cũng không yếu, có thể góp chút sức mạnh cho doanh trại của cậu.

Những người có thể ra ngoài bằng sợi dây đó chắc chắn là những chức nghiệp giả. Người bình thường không có năng lực đó.

“Được.”

Tôn Ngạo Thiên đơn giản đáp lại một tiếng, sau đó đi theo sát Văn Vũ.

Độc Nhãn lần theo mùi chạy đến chỗ sợi dây, rồi lại ngửi thêm một cái rồi lao về phía con hẻm nhỏ.

Một lúc sau, truyện được dịch nhanh nhất tại truyen.yy Độc Nhãn dẫn Văn Vũ đến một ngôi nhà, thân thể to lớn phá tan cánh cửa. Độc Nhãn chạy vào trong phòng, sủa ầm lên.

“Chính là chỗ này!”

Văn Vũ nhìn hầm rau mà Độc Nhãn chỉ, nói.

Vùng nông thôn Đông bắc có thói quen cất giữ lương thực, trong nhà nào cũng có một hầm chứa rau củ như thế.

Tiện tay mở cửa hầm rau, một làn gió mát phả vào mặt.

Không có mùi hôi thối, chứng tỏ hầm này có thể thông với những lối khác.

“Đi thôi.”

Văn Vũ cho Độc Nhãn vào trong hồn cảnh, quay đầu nói với Tôn Ngạo Thiên.

Tôn Ngạo Thiên hơi do dự: “Anh Văn Vũ, có thể gặp nguy hiểm gì không?”

“Có thể, nhưng có một đồ thú vị như thế này, chẳng lẽ chúng ta không đi xem một chút sao?”

Văn Vũ quay đầu mỉm cười quỷ dị với Tôn Ngạo Thiên, sau đó chui vào hầm rau củ.

Ai cũng có tính tò mò, càng là những thứ không biết thì càng tò mò muốn biết, văn Vũ cũng không ngoại lệ!

Thấy Văn Vũ đã chui xuống, Tôn Ngạo Thiên cũng vội vàng đi theo!

Bên trong hầm rau củ không nhìn rõ lắm, nhưng ai cũng có năng lực mạnh mẽ, nhìn trong bóng tối cũng không phải chuyện khó.

Chưa đến mấy chục giây thì Văn Vũ đã thích ứng được với tình huống tăm tối ở đây.

Sau khi nhìn xung quanh, cậu vô cùng kinh ngạc.

Nơi này không thể gọi là một hầm chứa rau củ mà là một địa đạo!

“Anh Văn Vũ, anh Văn Vũ?”

Tôn Ngạo Thiên ở sau lưng hoảng hốt gào lên.

Khi hai mắt không nhìn thấy thì sẽ kích hoạt nỗi sợ hãi chôn sâu trong lòng!

Mà Tôn Ngạo Thiên dù sao cũng vẫn chỉ là một đứa bé!

“Tôi ở ngay phía trước cậu, đừng hét.”

Giọng nói của văn Vũ làm Tôn Ngạo Thiên bình tĩnh lại.

Trong vòng một phút, Tôn Ngạo Thiên đã miễn cưỡng thích ứng được với tình huống dưới lòng đất, ngạc nhiên nói với Văn Vũ: “Anh Văn Vũ, chỗ này lớn thật!”

“Ừ, nơi này có thể là một cái hầm trú ẩn.”

Hầm trú ẩn ở Đông Bắc rất nhiều, trấn Ch gần núi nên cũng không thiếu hầm.

“Đi thôi, vào bên trong nhìn một chút.”

Địa điểm lúc này khá chật hẹp, Văn Vũ không thể gọi Độc Nhãn ra được.

Không có Độc Nhãn thì Văn Vũ cũng không biết đi tiếp theo hướng nào, chỉ có thể đi một bước xem một bước!

Hai người đi men theo đường hầm tiến về phía trước.

Trên mặt đất khô ráo, không có vết máu hoặc zombie, nơi này không xảy ra chiến đấu!

Hai người càng đi càng xa, bỗng nhiên có một tia sáng xuất hiện trong mắt hai người.

“Lối ra!”

Tôn Ngạo Thiên thấy ánh sáng thì kích động kêu lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play