Văn Vũ nói xong, trực tiếp ra khỏi quán cơm.

Trong tiệm cơm, Tang Bằng Phi và thuộc hạ tâm phúc đổi đề tài, chuyển đề tài lên người Văn Vũ.

"Tiểu Văn, đã đo xong chưa?"

Tang Bằng Phi nói với một cô gái trẻ tên Tiểu Văn.

Tiểu Văn bỏ kính xuống, tìm tòi trên đó một lúc, trực tiếp lấy một tấm màng mỏng từ mắt kính phải ra.

Sau đó lấy ra một dụng cụ khoa học viễn tương, thả tấm màng mỏng lên trên.

Trên màn hình của thiết bị dần xuất hiện bóng Văn Vũ lúc ăn cơm.

"Ting, bắt đầu đánh giá sức chiến đấu."

"Tố chất cơ thể: 40 điểm."

"Nghề nghiệp: Hồn Sư (đặc thù chức nghiệp bí ẩn), cấp bậc chức nghiệp: cấp sss. Tiềm lực phát triển chức nghiệp cực mạnh!"

"Tình trạng cơ thể trước mắt ưu tú."

Nói xong mấy câu đơn giản, tấm màng mỏng trên thiết bị nhanh chóng thiêu hủy, Tiểu Văn cũng lấy thiết bị về.

Tang Bằng Phi nhìn thiết bị, hít một hơi.

"Vậy mà lại có 40 điểm tố chất cơ thể, đặc thù chức nghiệp bí ẩn còn là cấp sss, đúng là điên rồi!"

Người trên bàn đều trợn mắt há mồm với đánh giá sức chiến đấu của Văn Vũ.

"Đại Long, anh cũng coi như là tiếp xúc khá lâu với Văn Vũ, anh cảm thấy liệu Văn Vũ có trở thành mối đe doạ với chúng ta không?"

Lý Đại Long hơi suy tư, nghiêm túc nói: "Từ tình hình hiện tại thì chắc là sẽ không, nhưng thực lực của người này quá mạnh, nếu như có ý kiến gì, tôi sợ..."

Tang Bằng Phi nghe Lý Đại Long phân tích, gật đầu, rồi nói với Tôn Ngạo Thiên mặt đang chua sót ở bên cạnh.

"Tiểu Thiên, ngày mai cậu ra ngoài với Văn Vũ, biết điều một chút, đừng chọc tức người ta."

"Ừm. Tôi cũng không phải kẻ ngốc, trước đây cho rằng mình là Thiên Vương, kết quả bây giờ mới phát hiện mình chỉ là cặn bã!"

Tôn Ngạo Thiên tỏ rõ cay đắng.

Chênh lệch về thực lực, thậm chí còn chữa khỏi bệnh diễn viên của Tôn Ngạo Thiên!

Tang Bằng Phi thấy Tôn Ngạo Thiên chán nản, an ủi: "Cậu cũng đừng quá khó chịu, bây giờ nếu cậu đi cùng tôi, chắc chắn tôi sẽ không để cậu chịu thiệt."

Thấy Tôn Ngạo Thiên gật đầu, Tang Bằng Phi tùy ý ăn hai miếng rồi đi ra ngoài.

Mấy ngày nay Tôn Ngạo Thiên và Tang Bằng Phi đã thông đồng nhau.

...

Sắc trời dần tối, bóng đêm bao phủ trấn Ch.

Bên trong một tòa nhà thấp bé cũ nát.

Tôn Thụy Tinh bị một tiếng động làm cho tỉnh dậy!

Khó khăn mở mắt ra, điều đầu tiên Tôn Thụy Tinh làm là đánh giá khung cảnh xung quanh.

Bên trong một căn nhà dân cũ nát, dựa vào ánh trăng mờ ảo, Tôn Thụy Tinh có thể nhìn thấy, khắp phòng chỉ có vết máu và xác chết.

Trong đầu lập tức nhớ lại chuyện đã xảy ra mấy ngày nay.

Sau khi tách ra với Văn Vũ, Tôn Thụy Tinh đi thẳng tới trấn Ch.

Trên đường không có nguy hiểm, giữa lúc Tôn Thụy Tinh đang tìm tòi người may mắn còn sống sót.

Đột nhiên xuất hiện mấy người sắc mặt tái nhợt.

Những người này không nói hai lời, trực tiếp tấn công mình, sức mạnh của mấy người này cao hơn Tôn Thụy Tinh một bậc, khiến Tôn Thụy Tinh không thể chống đỡ nổi, sau khi bị đánh ngất xỉu thì được đưa đến nơi này.

"Lão Tôn, lão Tôn? Anh tỉnh rồi?"

Giọng nói trầm thấp cắt ngang suy nghĩ của Tôn Thụy Tinh, nhưng tay ông ta bị trói nên không thể động đậy được.

Giọng khàn khàn, hỏi: "Anh là?"

"Tôi là Lý Toàn An, anh nghe rõ đây, tôi sẽ thả anh ra ngoài, sau khi anh thoát, trực tiếp đi tìm Văn Vũ! Bảo Văn Vũ đến đây, giết sạch bầy súc sinh này!"

“Bảo Văn Vũ đến đây giết sạch lũ súc sinh này!”

Lời nói của Lý Toàn An ngập tràn sát khí và phẫn nộ!

Thân thể Tôn Thụy Tinh dần được thả lỏng, Lý Toàn An đã cởi trói cho ông ta.

Bị trói quá lâu làm chân tay Tôn Thụy Tinh tê dại, cũng may trên người không bị thương tích quá nặng, chậm rãi thích ứng lưu thông máu, Tôn Thụy Tinh nhìn thẳng về phía sau.

Lý Toàn An đứng sau lưng Tôn Thụy Tinh, dáng vẻ không khác trước đây là mấy, nhưng sắc mặt trắng bệch như mấy chục năm không tiếp xúc với ánh nắng mặt trời.

Tôn Thụy Tinh im lặng một lúc lâu mới nói: “Ông...”

“Đừng nói nữa, đi đi, cẩn thận một chút, nhanh đi tìm Văn Vũ.”

Tôn Thụy Tinh nhìn Lý Toàn An, ánh mắt vô cùng phực tạp, sau đó cầm đao và bản đồ Lý Toàn An đưa, nhanh chóng ra ngoài.

Lý Toàn An nhìn thấy Tôn Thụy Tinh chậm rãi biến mất trong bóng tối thì thở dài thườn thượt.

...

Sáng sớm hôm sau, văn Vũ dẫn Độc Nhãn ra khỏi phòng, đi thẳng đến quán cơm nhỏ ngày hôm qua.

Dưới lầu, Tôn Ngạo Thiên đàng đàng hoàng chờ Văn Vũ.

“Sao đến sớm thế?”

Văn Vũ nhướn mày nhìn Tôn Ngạo Thiên.

Tôn Ngạo Thiên đơn độc đối mặt với Văn Vũ thì hơi lúng túng, cười khổ hai tiếng rồi nói: “Còn không phải vì sợ anh Văn Vũ chờ lâu sao?”

Nghe được lời nói lấy lòng này, Văn Vũ đúng là đánh giá Tôn Ngạo Thiên cao hơn một chút, tên tiểu tử này sau khi chữa khỏi bệnh não tàn thì cũng là một cậu bé khá ngoan.

“Đi thôi, ăn chút gì đó trước đã rồi chúng ta lên đường.”

Văn Vũ vừa ăn vừa dò hỏi Tôn Ngạo Thiên mấy vấn đề.

“Nơi đó cách chỗ này bao xa?”

“Không xa lắm đâu, với tốc độ bình thường thì chắc là đi một tiếng là đến.”

“Ừ, nghe nói trong tay bọn họ còn có súng?”

Tôn Ngạo Thiên do dự một chút rồi nói: “Đó là phỏng đoán, bởi vì những người đó là cảnh sát và nhân viên chính phủ nên chắc sẽ có súng.”

“Cậu cảm thấy bọn họ có thể sống sót không?”

Văn Vũ hỏi một câu nghiêm túc hơn.

--

1.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play