---
Tên Streamer đuổi theo cả buổi cũng không chặn được người, đành dẫn đồng đội quay lại tấn công căn cứ.
Năm người bọn họ tiến thẳng đến căn cứ, như thể cuối cùng cũng tìm được chỗ trút giận, dồn ba người bên địch chết dí ngay trước cửa căn cứ.
“Hai đứa kia dù có lén đánh căn cứ cũng không kịp tốc độ bọn mình đâu, cứ để chúng nó tiếp tục làm rùa rút đầu đi! Bọn mình cướp sào huyệt của chúng!”
Giọng nói cao hứng của Streamer thuận thế vang lên trong tai nghe của Đoạn Văn Tranh, tuy không rõ lắm, nhưng Tiết Lan vẫn nghe được từng chữ. Cậu không khỏi bước nhanh hơn theo nhịp của Đoạn Văn Tranh, hướng về phía căn cứ.
Khi hai người họ đến được tầm tấn công của căn cứ, ba đồng đội đã bị địch áp sát vào chướng ngại vật cuối cùng trước căn cứ.
“Dùng hack mà vô dụng vậy sao?” Gã Streamer kia mở kênh khu vực, kết nối với phòng livestream lớn tiếng châm chọc: “Ai cũng biết, muốn chơi giỏi [Tận Thế] thì phải dựa vào kỹ năng bắn và cái đầu. Cái loại hack này mà thắng được Diễn Thần thì có ích gì?”
Tìm lại được thể diện trong phòng livestream, hắn tiếp tục la hét: “Muốn đánh chuyên nghiệp á? Mấy đứa thế này mà đánh được chuyên nghiệp thì tôi ăn cái bàn phím luôn! Nhưng anh em à, các ông có thể mong chờ điệu nhảy lắc hông của cô Streamer này rồi!”
“Nhưng tụi mình cũng phải chốt thời hạn nhỉ? Lỡ cô ấy kiên trì nói ráng nỗ lực đến tám mươi tuổi cũng có thể đánh chuyên nghiệp thì sao?”
Nói xong hắn tự mình cười ha hả.
Đoạn Văn Tranh yên lặng giương súng lên, những lời trong tai nghe chẳng biết đã nghe được bao nhiêu.
Tiết Lan căng thẳng mặt mày, mở bản đồ và gõ chữ —
Nhưng lúc cậu còn đang gõ một đoạn dài, thì Đoạn Văn Tranh đã một phát súng bắn nổ chiếc mũ bảo hiểm của gã Streamer kia.
Tiếng la hét của hắn còn văng vẳng bên tai, máu đã tụt gần như cạn sạch, chỉ còn một chút máu sống sót.
Khí thế ngạo mạn vừa rồi lập tức xẹp xuống, hắn vội vàng rút lui sau chướng ngại vật.
Đồng đội của hắn cũng lập tức cảnh giác, dù ban đầu chẳng ai có thiện cảm với một Streamer chỉ huy lố bịch và chết liên tục, nhưng nghe hắn nói về việc đối phương dùng hack, bọn họ cũng tin là thật.
Tiết Lan vội xóa đoạn chữ vừa gõ, giúp Đoạn Văn Tranh hồi phục trạng thái. Ba đồng đội thấy hai người họ đã quay lại sau khi farm đủ kinh tế thì lập tức vừa đột phá vừa vòng lại nằm trong phạm vi hồi máu của Tiết Lan.
“Các cậu tấn công từ bên trái, nhớ giữ lại máu, đừng giết.”
Ba người kia chẳng hiểu gì, nhưng giọng điệu bình thản của Đoạn Văn Tranh lại khiến người khác không thể từ chối. Lúc này thời gian không thể kéo dài nữa, ba người bèn nghe theo và đột phá từ bên trái.
Tiết Lan theo Đoạn Văn Tranh leo lên điểm cao, vừa quan sát chuyển động của kẻ địch vừa tranh thủ gõ chữ.
BabyCandy: Không phải muốn cướp mạng, mà là tụi nó đang ở ngay cửa nhà mình, nếu giờ tụi mình chết, lúc đẩy tới căn cứ tụi nó thì tụi nó sẽ vào thời gian hồi sinh rồi.
Đồng đội lúc này mới hiểu ra ý nghĩa lời dặn của Đoạn Văn Tranh, liền gõ vài dòng phụ họa rồi bắt đầu tấn công địch.
Ba người cưỡng ép đột phá, đám năm người trốn sau chướng ngại chỉ cần ló đầu ra là lập tức bị bắn mất hơn nửa máu bởi tay bắn tỉa trên đỉnh đầu.
Streamer kia vẫn muốn cố gắng xông ra, nhưng lúc này đồng đội đã chẳng buồn nghe theo hắn, vừa ném lựu đạn khói vừa rút lui về căn cứ.
Phía Tiết Lan thấy địch có ý rút lui thì giả vờ nhượng bộ, bám sát phía sau, dồn chúng trở lại căn cứ.
Từ khi hai người họ gia nhập, cục diện trận đấu đã thay đổi hoàn toàn. Năm người bên địch bị đánh tan, ai nấy đều tìm chỗ núp, nhưng càng trốn lại càng bị súng bắn truy đuổi từ phía sau khóa chặt đường lui.
Streamer tìm được một tảng đá để ẩn nấp, hắn nhìn căn cứ phía sau rồi nhìn đồng đội bị bao vây không xa, tức giận quát:
“Đừng qua đó!!”
“Tụi bây chạy cái gì, y tế tới chỗ tao!”
Nhưng lúc này ai còn nghe lời hắn nữa, đồng đội đã trực tiếp đấu súng với kẻ truy đuổi rồi.
Streamer nhảy dựng lên, tính chạy ra hỗ trợ, nhưng vừa ló đầu đã bị bắn còn tí máu, lập tức rút về sau tảng đá.
“Y tế đâu rồi?”
“Tụi bây bắn cái gì vậy? Tao không đi mà tụi bây còn liều mạng bắn làm gì!!”
Giọng gào thét của hắn truyền ra từ tai nghe, đứt quãng, nhưng lần này đồng đội chẳng còn nể nang gì nữa, có người còn mở mic mắng:
“Đang combat mà mày còn ngồi đó làm gì? Im đi, chơi dở mà còn bày đặt chỉ huy?”
Cả đội lập tức bỏ luôn việc phản kháng, quay sang cãi nhau ỏm tỏi trên kênh tổ đội.
Tiết Lan lần này theo đồng đội tiêu diệt bốn người kia, rồi thừa thắng tiến về phía tảng đá nơi Streamer đang trốn.
Đoạn Văn Tranh có vẻ thấy tiếng trong tai nghe quá ồn, tắt luôn âm thanh livestream, gõ chữ với đồng đội:
Reset: Thằng này để tôi.
Nghe xong, các đồng đội lập tức thu súng chuyển hướng sang phá căn cứ địch.
Khóe môi Tiết Lan khẽ nhếch lên một nụ cười mỏng. Một trận đấu hạng cao như vậy, lại bị Đoạn Văn Tranh biến thành ván người máy. Nhưng sự áp đảo này không hẳn là vì kỹ thuật vượt trội, mà là từng chút một đánh vỡ tâm lý kẻ địch.
Tên Streamer trốn sau tảng đá vừa cãi nhau với đồng đội, vừa đối mặt với lời châm chọc và chất vấn từ phòng livestream, vừa cắm kim hồi máu — dù hồi rất ít.
Rõ ràng là không muốn như thế.
Không hiểu sao, cậu lại cảm thấy… điều này thật đã.
Ánh mắt cậu rơi trên bóng dáng bên cạnh đang giương súng.
Gió nơi hoang mạc Lam Yên lay động tà áo bên vai và lọn tóc bên tai người đó. Anh ngạo nghễ như cơn gió không bị ràng buộc giữa đất trời bao la, rực rỡ như dải ngân hà ẩn hiện sau làn khói lam mờ ảo trên đỉnh đầu.
Đoạn Văn Tranh như là cơn gió tự do nhất giữa hoang mạc Lam Yên.
Khoảnh khắc ấy, Tiết Lan như xuyên qua bầu trời bao la vô tận, nhìn thấy hình ảnh anh bước từng bước lên đỉnh thế giới.
Tiếc rằng lúc này trong tay cậu không có khẩu súng nào — một khẩu súng có thể sánh vai cùng anh.
“Sững người làm gì thế?”
Giọng nói của Đoạn Văn Tranh kéo Tiết Lan về thực tại, cậu lập tức cảnh giác nhìn về phía tảng đá bên kia.
Tưởng rằng tên Streamer có động tĩnh gì định vùng vẫy lần cuối, ai ngờ hắn vẫn đang ngoan ngoãn trốn sau tảng đá hồi máu.
Đoạn Văn Tranh nhìn chăm chú vào màn hình, nơi cậu y tế nhỏ vì một câu nói của anh mà bật buff kỹ năng, có vẻ thấy buồn cười, vui vẻ nói: “Cậu qua đó.”
Đoạn Văn Tranh vừa nói, vừa đánh dấu một điểm trên bản đồ — chính là nơi tên Streamer đang trốn.
Thời gian trong trận đấu quý từng giây, để một y tế đi đối mặt với một xung kích, ý nghĩa như thế nào thì khỏi cần nói. Vậy mà Tiết Lan không hề do dự, lập tức tiến về phía tảng đá đó.
Kể từ khi ba người đồng đội đi phá căn cứ, Streamer vẫn dùng loại kim tiêm hồi máu nhỏ để cầm cự, vừa cãi nhau vừa tính toán thời gian hồi để tự cứu mình.
Hắn đánh giá ba người đối phương đã chuyển sang phá căn cứ —
Trong thiết lập của [Bình Minh Tận Thế], nếu phe mình vẫn còn người sống, bên ngoài căn cứ sẽ có một lớp lá chắn rất khó phá, nghĩa là nếu kéo dài thời gian, vẫn có cơ hội lật kèo.
Hắn không biết hai người còn lại đi đâu, vừa hồi máu vừa chờ thời cơ.
Ngay lúc ấy, hắn thấy một bóng người lướt qua bãi cỏ dại hoang mạc, lao thẳng về phía tảng đá nơi mình đang nấp.
Nhưng người đó lại là—
“Có ý gì đây? Một y tế mà cũng đòi chết hả?” Lửa giận bị đè nén của hắn bốc lên, nhổ một ngụm: “Ồ, thả gái ra làm mồi hay là tới sưởi ấm thế?”
Người xem livestream cũng nghĩ như hắn.
Một y tế không mang súng mà đi solo với xung kích... nếu không phải để chết thì còn làm gì?
Streamer giơ súng đầy châm chọc, mắt vẫn cảnh giác quét quanh mấy tảng đá — nơi tay bắn tỉa kia có thể đang nấp.
Không thấy ai.
Hắn thấy nghi nhưng vẫn giương súng lên, như thể cuối cùng cũng có cơ hội phục thù, nhắm vào bóng người kia và bóp cò.
Tiết Lan lướt qua thảo nguyên hoang dã, đối mặt với loạt đạn tấn công, cậu khéo léo né tránh và trốn sau một tảng đá gần đó.
Nhưng suốt đoạn đường, Đoạn Văn Tranh vẫn chưa nổ một phát súng nào.
Tiết Lan không khỏi nghi hoặc.
Streamer nãy giờ bắn liên tục mà chẳng gây được tí sát thương nào, mặt hắn tối sầm lại, tay vẫn bình tĩnh rút chốt lựu đạn, ném về phía tảng đá nơi Tiết Lan đang núp gần mình.
Đồng thời, hắn giương súng lên, chuẩn bị nổ súng ngay khi Tiết Lan rời khỏi chướng ngại để tránh lựu đạn.
Nhưng khi lựu đạn nổ sau tảng đá, hắn lại không thấy Tiết Lan xuất hiện.
Còn Tiết Lan đã khéo léo tránh được quả lựu đạn ấy, ánh mắt lại dõi theo người trong đội — người vẫn không hề động đậy kia.
Đoạn Văn Tranh… rớt mạng rồi à?
Vậy cậu còn tiếp tục thu hút hỏa lực nữa không?
Tai nghe vẫn truyền đến vài âm thanh lặt vặt của Đoạn Văn Tranh, Tiết Lan do dự một lát, gõ chữ hỏi:
BabyCandy: ?
Giọng Đoạn Văn Tranh mang theo nụ cười lười biếng: “Mạng đó, để cậu lấy.”
Tiết Lan sững sờ.
BabyCandy: Tôi là y tế, lấy mạng cũng vô dụng mà…
Cậu còn định nói tiếp, nhưng Đoạn Văn Tranh thản nhiên nói: “Không phải muốn đánh chuyên nghiệp à?”
Hơi thở của Tiết Lan khẽ khựng lại, trong lòng dâng lên một cảm giác khác thường.
Cậu không biết Đoạn Văn Tranh là vì biết cậu muốn đánh chuyên nghiệp, hay là vì nhận ra sự khao khát của cậu khi đi theo phía sau, hay là muốn để cậu tự tay trút giận.
Nhưng anh lại muốn… để cậu lấy mạng đó.
Dù cậu muốn đánh chuyên nghiệp ở vị trí xung kích, nhưng Đoạn Văn Tranh đâu biết điều đó.
Vậy mà anh lại tin, một y tế như cậu cũng có thể solo thắng một xung kích top 100 quốc phục?
Tiết Lan cúi đầu, che đi ánh sáng mờ trong đáy mắt.
Tên Streamer ló đầu vài lần mà không thấy động tĩnh gì.
Hắn nghi ngờ, nhưng nghĩ đối phương chỉ là y tế, không có đồng đội hỗ trợ, bèn định dò xét thực hư. Hắn giương súng bước ra khỏi chướng ngại vật, cảnh giác tiến gần đến tảng đá nơi Tiết Lan đang ẩn nấp.
Ngay lúc ấy, dưới chân hắn chợt vang lên tiếng leng keng của lựu đạn nổ…
---