Chung Ức suy nghĩ đắn đo rất lâu, nên chọn ngày nào để đăng ký kết hôn.
Hai nhà đã định tổ chức đám cưới vào tháng Năm, trước đó không có ngày nào cô đặc biệt thích.
Sau khi cân nhắc vài phút giữa việc tạm thời chưa đăng ký kết hôn và đăng ký kết hôn vào ngày 21 tháng 3, cuối cùng cô đã chọn phương án thứ hai.
“Ngày 21 tháng 3 đi.”
Cô lại kịp thời bổ sung thêm, “Ngày này dễ nhớ.”
Chu Thời Diệc nghiêng đầu, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt cô một lát, không nói một lời, chỉ hơi gật đầu đáp lại.
Đúng là dễ nhớ, 321.
(Đá: Thường thì format ngày tháng nước ngoài họ là tháng trước ngày sau í nên là ngày 21 tháng 3 -> 321)
Dễ nhớ nhưng cũng có vẻ rất tùy tiện.
Người lái xe ở ghế lái không khỏi liếc nhìn qua gương chiếu hậu, ngay cả anh cũng nhớ rõ họ chia tay vào ngày 22 tháng 3, Chung Ức chọn ngày này dường như đang nhắc nhở điều gì đó.
Đương nhiên, có lẽ là anh nghĩ nhiều rồi.
Chọn ngày đó để đăng ký kết hôn có lẽ chỉ đơn giản là vì dễ nhớ, để khỏi quên ngày kỷ niệm kết hôn.
Chu Thời Diệc vừa soạn tin nhắn, vừa hỏi người bên cạnh: “Ảnh thẻ chụp trước hay chụp tại chỗ?”
Chung Ức: “Chụp tại chỗ.”
Chụp một tấm dùng tạm.
Trước đây bọn họ có rất nhiều ảnh chụp chung, sau khi chia tay đã từng không biết nên xử lý thế nào.
Xóa đi thì không nỡ, giữ lại thì ngoài việc thêm đau lòng, chẳng có ý nghĩa gì.
Chu Thời Diệc gửi cho trợ lý, đặt lịch đăng ký kết hôn vào khung giờ trước tám giờ rưỡi sáng hôm đó.
Ông chủ muốn đi đăng ký kết hôn?
Anh ta nghỉ ba ngày phép trở về, ông chủ vậy mà lại muốn kết hôn chớp nhoáng rồi.
Chiêm Lương cố gắng đè nén sự kinh ngạc: 【Vâng, Chu tổng.】
Chu Thời Diệc lo lắng mình bận quên, đã cài đặt nhắc nhở vào tối ngày 20 tháng 3.
Cài đặt xong, ánh mắt tập trung quét qua con số ‘22’ trên bảng lịch, không cho mình thời gian suy nghĩ sâu xa, ngón tay cái lướt nhanh trên màn hình, thoát khỏi giao diện lịch.
Sau đó chỉ nghe một tiếng nhấn nút nhẹ nhàng, điện thoại khóa màn hình.
Đã định ngày đăng ký kết hôn, sau đó không ai lên tiếng nữa.
Chu Thời Diệc dựa lưng vào ghế, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nhìn phía cửa sổ bên Chung Ức.
Cả người cô đều nằm trong tầm mắt anh, không liếc trộm, muốn nhìn thì quang minh chính đại nhìn cô.
Ánh mắt dừng lại trên mái tóc ngắn của cô hết lần này đến lần khác.
Chung Ức đang tập trung xem điện thoại, không chú ý đến ánh mắt của anh.
Chỉ vừa nửa phút trước, cô lướt thấy một blogger nói chắc chắn rằng 'Ô tô Khôn Thần' đã ký hợp đồng với Lộ Trình.
Hiện tại không có bằng chứng vật chất liên quan nào, khu vực bình luận có đủ loại lời khuyên gỡ bài.
“Anh có nhận…” Chung Ức ngẩng đầu khỏi màn hình điện thoại, nhìn người đàn ông bên cạnh, vừa mở miệng, phát hiện anh đang nhìn cô, ánh mắt thẳng thắn và bức người, không hề có ý định né tránh.
Lời nói của cô đột ngột dừng lại.
Chu Thời Diệc hỏi: “Em muốn hỏi anh điều gì?”
Chung Ức chỉnh lại câu chữ: “Anh đã nhận 'Ô tô Khôn Thần' chưa?”
“Vẫn chưa.” Chu Thời Diệc ngừng lại một chút, “Sắp rồi, chỉ vài ngày nữa thôi.”
“Quan tâm đến Khôn Thần vậy sao?” Anh hỏi một cách tùy ý, như đang trò chuyện, giọng nói không thể hiện bất kỳ cảm xúc nào.
Trong khi nói, Chu Thời Diệc lấy điện thoại trên hộp tì tay, đồng thời thu lại ánh mắt khỏi khuôn mặt cô.
Anh hiểu cô, những câu hỏi như vậy cô sẽ không trả lời, anh cũng không có thói quen truy hỏi đến cùng, vì vậy tìm khung chat của anh họ: 【Mảng ô tô tôi nhận, nhớ nợ tôi một ân tình.】
Chu Túc Tấn: 【Cố gắng nhớ.】
Chu Thời Diệc: 【Quên cũng không sao, em nhắc anh.】
Hãng xe Khôn Thần luôn do anh họ phụ trách, vì hai năm gần đây anh họ thường xuyên ở lại Giang Thành cùng vợ con một nửa thời gian, hơn nữa mảng bán dẫn của tập đoàn cũng do anh họ quản lý, không thể phân thân, vì vậy mới tìm Chu Thời Diệc thương lượng, liệu anh có thể về tập đoàn gánh vác bớt không.
Những năm này anh không muốn tham gia vào công việc gia đình là vì muốn được yên tĩnh, về đó có nghĩa là mọi việc đều phải chịu sự quản thúc của gia đình, đặc biệt là chuyện hôn sự.
Trả lời anh họ xong, ánh mắt Chu Thời Diệc lại rơi vào mặt Chung Ức: “Sao không từ chối chuyện liên hôn?”
Hai người im lặng nhìn nhau vài giây.
Mãi không nghe thấy câu tiếp theo, tài xế không khỏi nín thở.
Chung Ức: “Lúc đó không nghĩ nhiều như vậy.”
Đây là sự thật.
Sự im lặng lan tỏa trong xe.
Chu Thời Diệc nói: “Bây giờ cho em thời gian suy nghĩ, nghĩ kỹ rồi quyết định, trước khi về đến nhà cho anh câu trả lời.”
Chung Ức vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ xe, xem xe đã đi đến đâu, còn bao lâu nữa thì về đến nhà.
Con đường này cô chưa từng đi, nhìn hồi lâu, cũng không xác định được vị trí của mình.
Chu Thời Diệc không ngờ cô thật sự định xem xét lại, liếc nhìn đồng hồ đeo tay, sau đó mở tủ lạnh mini trên xe lấy ra hai chai nước, trước tiên mở một chai đưa cho cô: “Khoảng nửa tiếng nữa là về đến nhà, thời gian đủ để em suy nghĩ.”
Chung Ức không nhận chai nước lạnh: “Cảm ơn, em có nước ấm.”
Như để chứng minh mình không nói dối, lấy bình giữ nhiệt từ trong túi ra mở.
Mang theo bình giữ nhiệt bên mình là học theo Ninh Khuyết, anh ta đi đâu cũng xách theo một cái bình giữ nhiệt màu đen nhám.
Chu Thời Diệc đưa chai nước đến bên môi, chậm rãi uống hai ngụm, chai còn lại lại cất vào tủ lạnh.
Người căng thẳng nhất trong xe lúc này là tài xế, sợ hai người họ nói chuyện không thành.
Anh ta từng chứng kiến cảnh họ chia tay, năm đó khi rời đi, vẻ mặt của Chu Thời Diệc đến giờ anh ta vẫn còn nhớ rõ.
Hôm nay nếu nói chuyện không thành, thì hai người sẽ không còn bất kỳ khả năng nào nữa.
Với sự trợ giúp của hiệu ứng tâm lý, nửa tiếng trôi qua trong nháy mắt.
Nửa cốc nước trong bình của Chung Ức còn chưa uống hết, xe đã dừng ở sân biệt thự nhà cô.
Trên đường đi cô không suy nghĩ gì cả, bởi vì chưa từng nghĩ đến việc không kết hôn với anh.
Cất bình nước vào túi, Chung Ức nhìn người bên cạnh, bất ngờ lại chạm vào đáy mắt anh.
Chu Thời Diệc: "Nghĩ kỹ chưa? Có muốn kết hôn với anh không?"
Giọng nói trầm thấp rõ ràng, khiến người ta có một loại ảo giác, anh dường như đang cầu hôn.
Nhưng ánh mắt anh bình tĩnh, không có chút ấm áp nào, khiến người ta lập tức không nghĩ nhiều.
Chung Ức: "Hôm đi đăng ký kết hôn không cần đến đón tôi, tôi tự lái xe đến."
Sau đó hơi cúi người, đẩy cửa xe bước xuống.
Chiếc Maybach không dừng lại, đợi cửa xe đóng lại, cô lùi về phía sau đến khoảng cách an toàn, xe khởi động rời đi.
Còn chưa đi đến bậc thềm trước cửa biệt thự, ba cô từ trong nhà đi ra.
Giang Tĩnh Uyên nhìn khắp bãi đỗ xe, toàn là xe nhà mình, nhìn sang con gái: "Chu Thời Diệc về rồi à?"
"Vâng."
"Sao không mời người ta xuống uống chén trà?"
"Anh ấy trên đường uống một chai nước rồi, trông có vẻ không khát."
"..." Giang Tĩnh Uyên bị chọc cười.
Chung Ức nhét túi vải bố vào tay ba, nhân tiện ôm lấy cánh tay ông, khoác tay ông đi vào trong nhà.
Giang Tĩnh Uyên quan tâm hỏi: "Có nói chuyện về đám cưới không?"
"Không nói."
Toàn bộ quá trình cô và Chu Thời Diệc tổng cộng nói chưa đến mười câu, chỉ trách trí nhớ mình quá tốt, nói những câu nào cô đều nhớ rõ mồn một.
Chung Ức chuyển chủ đề: "Chọn xong ngày đăng ký kết hôn rồi, ngày 21 đăng ký."
Giang Tĩnh Uyên kỳ vọng thấp, chỉ mong hai người có thể bình tĩnh nói chuyện về đám cưới, không ngờ hai người chủ động thương lượng đi đăng ký.
"Tốt quá!"
"Tốt quá!" Liên tục than hai lần.
Vào đến nhà, Chung Ức đỡ lấy cánh tay ba, đá văng đôi giày thể thao, xỏ vào đôi dép lông cừu thoải mái.
Giang Tĩnh Uyên hỏi: "Ngày 21 có ngày gì đặc biệt không?"
Chung Ức lắc đầu: "Chỉ là một ngày bình thường, không có ý nghĩa đặc biệt gì cả."
"Đợi đến khi các con đăng ký kết hôn rồi, ngày đó sẽ không còn bình thường nữa."
Ba cô luôn biết cách an ủi người khác, Chung Ức cười cười.
Những ngày sau đó, cô và Chu Thời Diệc không hề liên lạc gì.
Lần nữa nhìn thấy tin tức liên quan đến anh, là trên một bản tin tài chính.
Khôn Thần ra thông báo, sau khi ban quản lý tập đoàn nghiên cứu quyết định, bổ nhiệm Chu Thời Diệc làm CEO của Khôn Thần.
Cùng lúc đó, một chủ đề khác cũng lọt top tìm kiếm nóng #Lộ Trình đại diện cho Ô tô Khôn Thần#
Người khác không rõ, nhưng cô biết, nếu chưa chính thức ký hợp đồng, mà đúng lúc Chu Thời Diệc nhậm chức, người đại diện của hãng xe Khôn Thần chắc chắn sẽ thay đổi, không thể nào là Lộ Trình nữa.
Chung Ức không nhấp vào xem, thoát khỏi giao diện tìm kiếm nổi bật.
Hiện tại cứ hễ là những chủ đề liên quan đến Lộ Trình, cô đều không còn quan tâm đến nữa.
Vậy nên mấy năm nay anh ấy đóng vai gì, ở mấy thành phố sẽ tổ chức tổng cộng bao nhiêu buổi hòa nhạc, cô hoàn toàn không biết.
Điện thoại bên cạnh máy tính rung lên, là điện thoại của Ninh Khuyết, Chung Ức nghe máy.
Ninh Khuyết cũng thấy tin tức liên quan, trước đó anh còn chắc nịch nói Chu Thời Diệc sẽ không tiếp quản Khôn Thần, bảo cô cứ yên tâm tham gia dự án xe tự lái giữa Khôn Thần và Kinh Hòa.
Mới có mấy ngày thôi mà, vả mặt đau điếng.
“Cô không nhận dự án là đúng. Không nói chuyện này nữa.” Anh tự tìm bậc thang cho mình, rồi chuyển chủ đề, “Gọi điện thoại là để báo với em, bộ phận của chúng ta sẽ chuyển toàn bộ đến khu công nghiệp.”
Khu công nghiệp của Kinh Hòa tương đối xa xôi, không bằng trụ sở chính của Kinh Hòa ở vị trí phồn hoa nhất trung tâm thành phố, giao thông thuận tiện có đủ cả, nhưng khu công nghiệp có ưu thế tự nhiên, “trời cao hoàng đế xa”, ăn cơm không cần phải chạm mặt mấy ông chủ lớn.
“Trước tòa nhà văn phòng của chúng ta có hồ nhân tạo, ăn trưa xong còn có thể tiện đường ra bờ hồ dạo một vòng.”
Nói hơi xa, Ninh Khuyết lại quay về chuyện chuyển nhà đóng gói, hỏi cô trong văn phòng có đồ cá nhân riêng tư nào không, nếu không có thì anh sẽ sắp xếp bắt đầu đóng gói.
Nghỉ phép ba tháng, Chung Ức đã mang những đồ quan trọng cần mang về hết rồi, những thứ còn lại chẳng qua chỉ là đồ dùng văn phòng và sách trong tủ sách, “Không có gì bí mật cả, mọi người đóng gói đi.”
Lại hỏi, “Ngày nào chuyển nhà?”
Ninh Khuyết: “Ngày 21 chuyển.”
Chung Ức đang lướt trang web trên máy tính, nghe vậy, ngón tay khựng lại: “Ngày đó là ngày tốt lành gì à?”
“Ngày hoàng đạo. Thích hợp chuyển nhà, thích hợp kết hôn, thích hợp xuất hành, thích hợp ký kết hợp đồng.” Ninh Khuyết tiện miệng liệt kê mấy cái, “Ngày như vậy còn không tốt sao?”
Chung Ức không ngờ ngày đăng ký kết hôn mình chọn lại không tệ.
Ninh Khuyết hỏi: “Ngày tân gia cô có bận không? Không bận thì đến công ty cùng chúng tôi ăn mừng, Latte đậu đỏ uống thoải mái.”
“Chắc không thu xếp được thời gian, ngày đó tôi đi đăng ký kết hôn.”
Ninh Khuyết lúc này không bận làm việc, cũng không uống trà, mà đang tập trung gọi điện thoại, cho nên chắc chắn mình không nghe nhầm.
Anh ngạc nhiên hồi lâu, đợi đến khi bình tĩnh lại và buộc phải chấp nhận tin tức này: “Tôi tin cô sẽ không tùy tiện kết hôn, đã kết hôn chớp nhoáng thì chắc chắn đã suy nghĩ kỹ rồi. Chúc mừng.”
Chung Ức: “Cảm ơn.” Ninh Khuyết nhiều lúc không ưa cô, nhưng lại hiểu cô nhất.
Không úp mở, cô nói với Ninh Khuyết: “Tôi đăng ký kết hôn với Chu Thời Diệc.”
Cô có thể tưởng tượng ra, người ở đầu dây bên kia lúc này đang trợn tròn mắt.
Quả nhiên, trong điện thoại một lúc lâu mới có âm thanh.
“Chúc mừng chúc mừng!”
Ninh Khuyết thật lòng mừng cho bọn họ, “Ngày đó cô rời công ty sớm như vậy, là đi tìm cậu ấy à?”
“Không. Ba tôi làm mối.”
“Bác trai làm gì? Giỏi vậy?”
“Chuyên tâm làm ông bố bỉm sữa.”
“…”
Chung Ức tạm thời chưa định công khai bố mẹ là ai, chọn lựa vài câu nói: “Ba tôi biết chuyện quá khứ của tôi và Chu Thời Diệc, là bà tôi chủ động đi tìm anh ấy.”
Đây là vì hạnh phúc của con gái mà hạ mình.
Ninh Khuyết trêu chọc: “Xem ra đúng là ông bố bỉm sữa.” Sau đó nói vào chuyện chính, “Bác trai tầm nhìn không phải dạng vừa, có cơ hội nhất định phải kính bác một ly. Tôi đã bảo mà, người mạnh cúi đầu, không hề gì.”
Họ nói chuyện phiếm vài câu rồi kết thúc cuộc gọi.
Ninh Khuyết vừa đặt điện thoại xuống, thư ký gõ cửa đến xin chỉ thị, văn phòng của Chung Ức khi nào thì bắt đầu dọn dẹp.
Ngày chuyển qua khu công nghiệp đã cận kề, chỉ còn ba ngày nữa không đóng gói thì không kịp.
Ninh Khuyết hơi suy nghĩ: “Mọi người cứ bận đi, tôi đến đóng gói.”
Coi như góp thêm một phần tiền mừng.
Anh xắn tay áo lên đến khuỷu tay, bắt tay vào dọn dẹp.
Sách của Chung Ức hơi nhiều, Ninh Khuyết trước tiên chuyển sách từ tủ sách xuống sàn, xếp thành từng chồng chỉnh tề.
Những cuốn sách trên giá cao nhất anh phải hơi kiễng chân mới với tới được, đột nhiên có một mảnh giấy không biết từ cuốn sách nào trượt ra, rơi xuống đất.
Anh cúi xuống nhặt lên, là một tấm đánh dấu trang xinh xắn tặng kèm sách, cuốn sách này anh cũng có, nhưng bản khác, nên không có đánh dấu trang tặng kèm.
Theo bản năng, Ninh Khuyết lật đến mặt sau của đánh dấu trang, muốn xem mặt kia là hình gì.
Không ngờ lại là mặt trắng, ở góc dưới bên phải có hai cái tên, viết bằng bút máy mực xanh đen, nét chữ khác nhau.
Cái tên đầu tiên: Chu Thời Ức
Phía dưới sát bên: Chung Diệc
Nét chữ của người trước anh quá quen thuộc, phóng khoáng mà không mất đi sự dịu dàng.
Anh rất chắc chắn, ba chữ “Chu Thời Ức” là do Chung Ức viết.
Còn hai chữ “Chung Diệc”, rồng bay phượng múa, mạnh mẽ hữu lực.
Nếu đoán không sai, chắc là nét chữ của Chu Thời Diệc.
Tên của hai người có chữ đồng âm, đổi cho nhau, vậy là trong tên có nhau.
Mực xanh đen không phai màu, lúc đó bọn họ chắc hẳn không hề nghĩ đến…
Có một ngày họ sẽ chia xa.
--
Đá: À cho Đá hỏi xíu, mọi người có muốn sửa xưng hô của nữ 9 với Giang Tĩnh Uyên từ “ba” thành “bố” không? Tự dưng Đá muốn đổi quá, tại “bố” thuận miệng hơn, với những câu “ông bố bỉm sữa”, về sau chắc còn các cụm khác nữa nếu cứ để lúc kể là …bố… sau đó lúc xưng hô lại là “ba” thì hơi ấy nhở, nhưng mà giờ tới chương 6 rồi, sửa hay không sửa đây??
Nếu mọi người cũng đồng ý sửa hay có ý kiến gì thì để lại ở phần đánh giá nè, ok thì bắt đầu từ chương kế tiếp Đá sửa nhá…