Chung Ức vừa ăn mì cá thu, vừa suy nghĩ tối có nên về thăm ông không. Ông cụ đã bóng gió nhắc cô hai ba lần, nói đã lâu không gặp cô rồi.

Từ khi còn bé, cô cũng chỉ đến nhà ông được vài lần.

Đang nghĩ đến chuyện này nên có chút bất cẩn, Chung Ức bị cái xương cá nhỏ mềm đâm vào.

Cô vội vàng gắp mì ăn, cố gắng nuốt xương cá xuống, kết quả càng nuốt càng sâu.

Các đồng nghiệp khác trên bàn tranh thủ giờ ăn trưa để buôn chuyện, không phát hiện ra sự khác thường của cô.

Chung Ức không lên tiếng, chậm rãi ăn hết tô mì cá thu, cầm điện thoại đi trước rời khỏi nhà ăn.

Trước đây chưa từng cảm thấy rằng nhà ăn của tập đoàn Kinh Hòa lại lớn đến mức phải đi nửa ngày mới hết.

Họng cứ nuốt xuống là lại đau nhói, mấy năm trước cô từng có kinh nghiệm đi khám vì bị hóc xương cá, lúc đó tưởng nhầm là bị xương cá làm xước, không để tâm. Đến khi mấy ngày trôi qua, không thấy đỡ mới đi bệnh viện, vô ích mà đau thêm mấy ngày.

Lần này Chung Ức không còn ôm tâm lý may mắn, quay về văn phòng lấy chìa khóa xe.

Thấy cô định ra ngoài, đồng nghiệp nhắc nhở: "Chiều có cuộc họp, hai giờ."

Chung Ức gật đầu: "Ừm."

Bệnh viện gần công ty, trước hai giờ sẽ về kịp.

Đến bệnh viện khám cấp cứu, toàn bộ quá trình lấy xương cá không đến ba mươi giây.

Từ nhỏ cô đã thích ăn cá, có xương hay không có xương đều thích. Cách ba bữa nửa bữa lại ăn, ăn nhiều thì khó tránh khỏi bị hóc, hóc rồi thì cùng lắm là có hai ngày ám ảnh tâm lý, sau đó ăn vẫn cứ ăn.

Cô sẽ không vì vài cái xương cá, mà từ bỏ ăn cá.

Khi từ bệnh viện ra cô nhận được điện thoại của cấp trên Ninh Khuyết.

Anh hỏi cô đang ở đâu, dự án có việc cần trao đổi.

Chung Ức không nói mình đến bệnh viện lấy xương cá, nếu không anh nhất định sẽ nói một câu, lần sau ăn mì cá thu nhớ xem ngày.

"Đang đi dạo bên ngoài. Học theo anh, cơm xong đi bộ trăm bước sống đến chín mươi chín."

Ninh Khuyết: "..."

Được thôi, không nói lại cô.

Anh họng đang không thoải mái, không nói nhiều, cúp điện thoại.

Chung Ức về đến công ty, đồng nghiệp nói với cô, cuộc họp đổi sang ba giờ.

"Sao lại hoãn rồi?"

"Ninh tổng bị hóc xương cá phải đi bệnh viện."

"..."

"Nghe nói buổi trưa ăn cá hấp, lúc đầu tưởng bị xương cá làm xước cổ họng, không để ý. Ai ngờ ngủ một giấc tỉnh dậy nói chuyện cũng khó khăn, vội vàng đến bệnh viện."

Một đội hai người cùng lúc bị hóc xương cá phải đi bệnh viện, đây là vận may gì vậy.

Ba giờ chiều, Chung Ức bưng ly latte đậu đỏ, từ cửa sau đúng giờ bước vào phòng họp.

Cô đến sau cùng, ngồi xuống chỗ cuối bàn gần nhất.

Ninh Khuyết nhìn người vừa ngồi xuống, trước mặt ngoài một ly cà phê và một cái điện thoại thì không có gì khác. Cả phòng họp chỉ có cô là nhàn nhã nhất, không giống đến họp, mà giống như lãnh đạo đến nghe cấp dưới báo cáo.

Rõ ràng anh mới là cấp trên, cô là cấp dưới.

Mọi người đến đủ, cuộc họp bắt đầu.

"Ngay sáng nay, chúng ta đã đạt được hợp tác với Ô tô Khôn Thần." Nói xong câu này, ánh mắt Ninh Khuyết dừng trên người Chung Ức.

Quả nhiên, Chung Ức khi nghe thấy mấy chữ "Ô tô Khôn Thần", đột ngột ngẩng đầu nhìn anh.

Trước đó, cô nương nhà anh vẫn luôn cúi đầu, thỉnh thoảng nhấp vài ngụm cà phê.

Có lẽ là ý thức được động tác ngẩng đầu của mình quá rõ ràng, Chung Ức chỉ nhìn anh một cái, lập tức như không có chuyện gì xảy ra bưng cà phê lên nhấp nhẹ.

Ngoài hai người họ ra, không ai nhận thấy sự việc nhỏ này.

Ninh Khuyết tiếp tục cuộc họp: "Lần hợp tác này, Ô tô Khôn Thần hy vọng giảm 50% năng lượng tiêu thụ của việc huấn luyện mô hình lái xe tự động."

"Không phải chủ tịch Chu của Khôn Thần đã thành lập đội mô hình lớn của riêng mình rồi sao?" Có người xen vào một câu.

Ninh Khuyết: "Ừm, gặp phải nút thắt kỹ thuật, bị kẹt lại, nửa năm không có đột phá, cho nên mới tìm chúng ta hợp tác."

Chủ tịch Chu là người sáng lập tập đoàn Khôn Thần, gần sáu mươi tuổi, từ hai năm trước đã giao quyền các nghiệp vụ cốt lõi như ô tô, tài chính và bán dẫn của tập đoàn cho con cháu trong nhà.

Giới bên ngoài đồn đại, mảng ô tô sẽ do Chu Thời Diệc phụ trách.

Vừa nãy Chung Ức nghe thấy 'Ô tô Khôn Thần' phản ứng lớn như vậy, là vì vị tứ công tử nhà họ Chu này. Chung Ức từng hẹn hò với anh vài năm.

Cuộc họp kéo dài nửa tiếng.

"Hôm nay đến đây thôi." Ninh Khuyết gấp sổ lại.

Các đồng nghiệp lục tục rời khỏi phòng họp, chỉ có Chung Ức vẫn luôn duy trì tư thế ban đầu, không có ý định đứng dậy.

Ninh Khuyết xách cặp chuẩn bị đi, liếc nhìn Chung Ức, đối phương cũng đang nhìn anh.

Rõ ràng là có chuyện muốn nói.

Ninh Khuyết bèn lại đặt đồ trong tay xuống, dựa người vào ghế: "Có chuyện gì, nói đi."

Chung Ức đi thẳng vào vấn đề: "Tôi định nghỉ phép ba tháng."

"... Bao lâu?"

"Ba tháng."

"Chung Ức, cô pha rượu vào cà phê đấy à!"

Chung Ức im lặng nhìn anh.

Ninh Khuyết vuốt ngực cho thông khí: "Cô nghỉ ba tháng, việc ai làm? Dự án ai chủ trì?"

Chung Ức ban đầu thoải mái dựa lưng vào ghế, giờ từ từ thẳng lưng, nhìn thẳng vào cấp trên của mình: "Tôi ba năm không nghỉ rồi." Vừa nói, người đã đứng dậy.

Người im lặng đổi thành Ninh Khuyết.

Anh cầm lấy cốc nước trên bàn định uống, đưa lên miệng rồi lại bỏ xuống.

Có những chủ đề quá nhạy cảm, nhưng anh không thể không đề cập: "Cô nghỉ phép, là để tránh mặt Chu Thời Diệc?" Nếu nghỉ phép dài ngày, tự nhiên không cần tham gia dự án Khôn Thần nữa.

Không đợi Chung Ức trả lời, Ninh Khuyết trấn an cô: "Nếu vì lý do này, cô không cần nghỉ phép, tuy rằng bên ngoài đang đồn xe hơi Khôn Thần do Chu Thời Diệc phụ trách, nhưng cậu ấy chưa tiếp quản."

Thần sắc Chung Ức nhạt nhòa: "Không liên quan đến ai cả, tôi chỉ là mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi vài tháng."

Cô cúi đầu chỉnh lại cổ tay áo sơ mi, tay áo xắn lên trước đó không biết từ khi nào đã tuột xuống, nhăn nhúm.

Thế là không nhanh không chậm xắn lại tay áo sơ mi trắng, trong lúc đó không biết nghĩ đến cái gì, động tác nơi đầu ngón tay khựng lại trong giây lát.

Ninh Khuyết thở dài.

Xắn tay áo hai lần, Chung Ức cầm cốc cà phê và điện thoại.

Ninh Khuyết nhìn chằm chằm hai thứ trên tay cô - mỗi lần họp cô chỉ mang hai thứ này, người khác ít nhiều mang theo một quyển sổ giả bộ ghi chép vài dòng, cô vì có trí nhớ siêu phàm nên ngay cả giả vờ cũng lười.

Cho nên mỗi lần họp, cô giống lãnh đạo, anh bị làm nền thành cấp dưới.

Chung Ức trước khi đi hỏi: "Anh không có quyền duyệt đơn xin nghỉ của tôi đúng không? Vậy tôi trực tiếp tìm ông chủ xin."

Ninh Khuyết dội cho cô một gáo nước lạnh: "Đây không phải vấn đề quyền hạn, ông chủ nào tốt bụng cho cô nghỉ ba tháng?"

Chung Ức là thành viên cốt cán của đội ngũ mô hình lớn của tập đoàn Kinh Hòa, nhân tài hàng đầu mà ông chủ năm đó đích thân bay ra nước ngoài tìm về, chuyên về thuật toán hợp nhất đa phương thức. Tuy nói ông chủ đối với cô đặc biệt coi trọng, nhưng xin nghỉ lâu như vậy, e rằng cũng khó.

Hôm nay Ninh Khuyết thở dài lần thứ hai: "Thôi đi, cô không cần tìm ông chủ, tôi đi xin giúp cô."

"Cảm ơn. Về rồi tôi mời anh ăn cơm."

Chung Ức đi về phía cửa, tiện tay tháo thẻ nhân viên trên cổ xuống.

"Cô đợi một chút." Ninh Khuyết đột nhiên gọi cô lại.

Một chân Chung Ức đã bước ra khỏi cửa, nghe vậy quay đầu nhìn anh.

Cửa sổ phòng họp đều mở toang, gió lùa vào, thổi tung chiếc khăn lụa đen trắng trước ngực Chung Ức.

Hôm nay cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng, phối cùng khăn lụa kiểu dáng cổ điển.

Trước đó cô xắn tay áo sơ mi một cách phóng khoáng, Ninh Khuyết luôn cảm thấy có gì đó không đúng, giờ cô xắn tay áo phẳng phiu hai lần, khí chất lạnh lùng thêm vài phần tao nhã khác biệt.

Sự sắc sảo trên người cũng dường như nhạt đi vài phần.

Ninh Khuyết: "Cô cứ coi như tôi no bụng không có việc gì làm, lo chuyện bao đồng."

Anh dừng lại một chút, cân nhắc từ ngữ: "Chung Ức, nếu cô vẫn chưa buông bỏ Chu Thời Diệc, thì cứ đi tranh thủ đi, không có gì to tát cả. Vốn dĩ cô đã rất mạnh, trong giới ai không biết năng lực của cô? Người mạnh thỉnh thoảng cúi đầu một chút cũng không sao cả. Lấy ví dụ như tôi chẳng hạn, tôi là cấp trên của cô, nhưng chẳng phải tôi vẫn thường xuyên phải cúi đầu, khúm núm trước cô sao? Cuối cùng mọi người đều vui vẻ, có gì không tốt."

"..."

Chung Ức khẽ cười, không đáp lời.

Hôm nay Ninh Khuyết nhắc đến chủ đề nhạy cảm như vậy, không phải muốn xát muối vào vết thương của cô. Buổi trưa ăn cơm với ông chủ nói chuyện đến dự án xe hơi Càn Khôn, trong lúc đó không tránh khỏi nhắc đến Chu Thời Diệc, nghe được chút tin tức đáng tin cậy.

"Một cổ đông lớn khác của Kinh Hòa chúng ta, cô gặp rồi đúng không?" Ninh Khuyết bắt đầu mở đường.

Chung Ức gật đầu.

Mở đường thì mở đường, thực ra Ninh Khuyết cũng không tính là quen vị cổ đông lớn này.

Hai cổ đông cá nhân lớn của Kinh Hòa, một là ông chủ, người còn lại là cậu ba của ông chủ, Giang Tĩnh Uyên.

Người sau từ trước đến giờ không hỏi đến việc của tập đoàn, một năm đến công ty không được hai lần. Ninh Khuyết ở Kinh Hòa bảy năm, tổng cộng gặp Giang Tĩnh Uyên hai lần.

Nói đến cậu ba nhà họ Giang này, là nhân vật phong vân trong giới quyền quý, không ai sánh bằng. Tuổi đã bốn mươi vẫn chưa kết hôn.

Thủ đoạn và năng lực điều binh khiển tướng trong giới kinh doanh là huyền thoại, chuyện tình cảm cũng vậy.

Nghe nói năm đó gia đình không đồng ý Giang Tĩnh Uyên ở bên mối tình đầu, sắp xếp cho anh một đối tượng liên hôn khác, bắt anh đính hôn. Giang Tĩnh Uyên vì người yêu đầu mà trở mặt với gia đình, trực tiếp vắng mặt trong tiệc đính hôn của mình.

Chuyện này ầm ĩ xôn xao, người trong giới ai cũng biết. Giang lão gia tử vốn dĩ tim đã không tốt, trực tiếp bị con trai chọc tức bệnh tình thêm nặng, phải vào bệnh viện. Sau phẫu thuật mở ngực, từng có hai lần nhận giấy báo nguy kịch, suýt chút nữa không qua khỏi.

Đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, Giang Tĩnh Uyên và mối tình đầu cuối cùng vẫn không thể có kết quả.

Sau này, Giang Tĩnh Uyên thành lập quỹ từ thiện Đồng Tâm, chuyên cứu trợ bệnh nhi tim bẩm sinh, nói là tích đức cho lão gia tử nhà mình.

Nhiều năm trôi qua như vậy, cho dù Giang lão gia tử không còn mạnh mẽ như trước đây, không còn cưỡng ép can thiệp vào hôn sự của cháu, tính tình cũng thay đổi không ít, thậm chí chủ động tỏ ý tốt với Tam Nhi, nhưng ý tốt bị làm ngơ, quan hệ cha con vẫn không hòa hoãn.

Còn Giang Tĩnh Uyên thì vẫn luôn độc thân, chưa kết hôn.

Bên ngoài đánh giá anh như thế này: Mạnh mẽ và si tình.

Giang Tĩnh Uyên chưa lập gia đình, chưa có con cái, những năm gần đây thú vui duy nhất của anh là đầu tư, công ty Đồng Tâm dưới tên anh đã đầu tư vào gần một trăm công ty khởi nghiệp, hơn hai mươi năm qua, những công ty nhỏ bé không ai để ý ngày xưa giờ đều đã trở thành những doanh nghiệp hàng đầu trong ngành.

Nhưng bản thân anh luôn kín tiếng, không bao giờ nhận bất kỳ cuộc phỏng vấn nào của giới truyền thông, tất cả những dịp cần lộ diện đều giao cho cháu trai và cháu ngoại.

Có lẽ vì tâm lý trẻ trung, cộng thêm sức hút cá nhân, anh có mối quan hệ rất tốt với những người trẻ tuổi trong giới, họ thậm chí còn không gọi Giang Tĩnh Uyên là Tam thúc, mà đùa nhau gọi anh là Tam ca.

Chỉ cần anh lên tiếng, không ai dám trái ý.

Trong số những người trẻ tuổi này, có cả Chu Thời Diệc.

Ninh Khuyết nói thẳng: “Buổi trưa tôi ăn cơm cùng ông chủ, có nhắc đến Chu Thời Diệc. Cô cũng hiểu con người của ông chủ mà, tin tức từ chỗ ông ấy mà ra thì không thể sai được.”

Chung Ức không ngắt lời, ánh mắt ra hiệu anh tiếp tục.

“Giang Tĩnh Uyên thấy Chu Thời Diệc mãi không có bạn gái, nên giới thiệu cho cậu ấy một đối tượng kết hôn, nghe nói là con gái của bạn Giang Tĩnh Uyên, nghe nói Chu Thời Diệc không từ chối.” Ninh Khuyết dừng một chút, “Gia đình như họ, nói chuyện kết hôn cũng nhanh thôi, nếu cô còn do dự, thì thật sự không còn cơ hội nữa đâu.”

Dứt lời, trong phòng họp im lặng như tờ.

Chỉ có tiếng gió rít từ cửa sổ lùa vào.

Chiếc khăn lụa trước mặt Chung Ức bị gió thổi tung lên rồi rơi xuống, chưa kịp rũ xuống hoàn toàn, lại bị thổi bay lên.

Lặp đi lặp lại, như tâm trạng của cô lúc này.

Anh ấy sắp kết hôn chính trị sao?

Cô cứ tưởng rằng khi nghe lại tin tức liên quan đến anh, cô sẽ không còn dao động tâm lý lớn như trước nữa.

Ninh Khuyết nhìn Chung Ức thất thần, anh im lặng uống một ngụm trà.

Hôm nay anh bị hóc xương cá, chẳng phải là vì nghe ông chủ nói Chu Thời Diệc không từ chối, anh nhất thời kinh ngạc lơ đãng, nuốt phải miếng thịt cá còn xương… Nếu không, sao anh lại bị hóc xương cá được.

Ánh mắt Chung Ức khẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, lướt qua một cách vô định, rồi mới nhìn Ninh Khuyết: “Cảm ơn.”

Không nói gì thêm.

Cô lắc lắc điện thoại, “Đơn xin nghỉ phép tôi gửi vào email của anh rồi.”

Trong phòng họp rộng lớn chỉ còn lại một mình Ninh Khuyết.

Anh lại thở dài một tiếng, nhún vai, xách máy tính xách tay về văn phòng.

Không chắc vừa rồi mình có vượt giới hạn không, lại nhiều chuyện can thiệp vào vấn đề tình cảm của cấp dưới.

Anh là người chứng kiến đoạn tình cảm của Chung Ức và Chu Thời Diệc, năm thứ hai họ yêu nhau, anh về nước làm việc, không rõ sau này giữa họ đã xảy ra chuyện gì. Từng yêu nhau sâu đậm bao nhiêu, chia tay dứt khoát bấy nhiêu.

Anh và Chu Thời Diệc không cùng giới, không còn gặp mặt nữa, ngược lại lại trở thành đồng nghiệp với Chung Ức.

Ninh Khuyết vừa ngồi xuống bàn làm việc, email có thông báo, Chung Ức gửi email đến.

Anh mở ra xem, trên đơn xin nghỉ phép chỉ có vài chữ, lý do xin nghỉ: Muốn có thêm thời gian suy nghĩ.

Chưa đến năm giờ, Chung Ức rời công ty.

Từ bãi đỗ xe của tòa nhà Kinh Hòa đi ra, cô nhìn chằm chằm vào kính chắn gió phía trước suy nghĩ vài giây, cuối cùng không rẽ phải về nhà, mà rẽ trái nhập vào dòng xe.

Chưa bao giờ đến Đồng Tâm, cô mở định vị.

Đang giờ cao điểm buổi tối, nhưng trong lòng cô có chuyện, hoàn toàn không cảm thấy tắc đường.

Đi được nửa đường, tiếng chuông điện thoại đột ngột phá vỡ sự tĩnh lặng trong xe, điện thoại của Ninh Khuyết.

“Ông chủ duyệt cho cô nghỉ ba tháng.”

“Cảm ơn.”

“Chúc cô nghỉ phép vui vẻ, mọi chuyện suôn sẻ.”

Ninh Khuyết cũng không rõ vì sao mình lại nói thêm câu chúc phía sau, biết rõ cô không thể chủ động liên lạc với Chu Thời Diệc, càng đừng nói đến việc chủ động làm lành.

Chung Ức nói hôm nào rảnh sẽ mời anh ăn cơm, công việc không bàn giao, cô ở nhà vẫn làm việc.

Nghỉ phép, chỉ là trên danh nghĩa.

Nếu cô thực sự nghỉ ngơi ba tháng, chắc chắn bố cô sẽ không yên tâm, nhất định sẽ bỏ công việc ở nhà bầu bạn cùng cô.

Khoảng cách từ Kinh Hòa đến Đồng Tâm không xa, tính cả thời gian tắc đường, chưa đến hai mươi lăm phút đã đến nơi.

Nhân viên lễ tân nghe nói cô tìm Giang tổng, lịch sự hỏi cô có hẹn trước không.

Khi hỏi, không khỏi đánh giá Chung Ức, hiếm khi thấy một đại mỹ nữ tóc ngắn có khí chất bức người như vậy, nhân viên lễ tân không khỏi thầm suy đoán thân phận và nghề nghiệp của cô.

Chung Ức trả lời: “Không hẹn trước, cứ nói Chung Ức của Kinh Hòa đến thăm hỏi.”

Nhân viên lễ tân vừa nghe là người của tập đoàn Kinh Hòa, lập tức liên lạc với thư ký của Giang tổng.

Cuộc gọi này rất ngắn, ngắn đến mức nhân viên lễ tân chỉ báo "Chung Ức của Kinh Hòa", những điều khác còn chưa kịp nói, thư ký Lý ở đầu dây bên kia đã trực tiếp nói: "Để cô ấy lên."

Nhân viên lễ tân dẫn người đến khu thang máy, trên đường đi ánh mắt lại một lần nữa dừng trên mái tóc ngắn của Chung Ức, trong vẻ lạnh lùng lại có một chút dịu dàng, các lớp tóc thoạt nhìn tùy ý, nhưng thực tế lại được giữ gìn tinh tế và có kiểu dáng.

Để kiểu tóc như vậy, hoặc là bản thân khéo tay, hoặc là có nhà tạo mẫu chuyên nghiệp.

Dù sao thì tóc ngắn là khó chăm sóc nhất.

Cửa thang máy mở ra, Chung Ức nói cảm ơn.

Nhân viên lễ tân mỉm cười: "Không có gì."

Cô lại nhìn thêm một lần khuôn mặt tươi tắn đó, đuôi mắt thản nhiên, tóc ngắn thanh lãnh kết hợp với áo sơ mi trắng tối giản, thật sự khiến người ta không thể rời mắt.

Chung Ức đi thang máy đến tầng của chủ tịch, thư ký Lý đang sắp xếp công việc cho các trợ lý khác.

Cô dẫn đầu chào hỏi người đàn ông trung niên trầm ổn, tháo vát này, sau đó hỏi: "Giang tổng đang bận ạ?"

Thư ký Lý liếc nhìn đồng hồ: "Giang tổng đang họp, chắc sắp xong rồi, cô cứ đến văn phòng Giang tổng chờ đi."

Nói xong, dẫn cô qua.

Sau khi thư ký Lý rời đi, Chung Ức nhìn quanh văn phòng, tông màu lạnh, trầm ổn, đại khí.

Cô vừa đi đến trước sofa, còn chưa kịp ngồi xuống, cửa văn phòng đã bị đẩy từ bên ngoài vào.

Chung Ức quay đầu lại, Giang Tĩnh Uyên bước vào.

"Vừa họp xong, điện thoại để im lặng, vừa mới thấy cuộc gọi của con." Giang Tĩnh Uyên cởi áo vest, vắt lên lưng ghế, đi về phía tủ trà nước, "Muốn uống gì? Cà phê hay hồng trà? Ba pha cho con."

--Chèn bookmark (Của tác giả)
Lâu ngày không gặp

Một câu chuyện gương vỡ lại lành không có hồi ức, không xen kẽ quá khứ ~


Kịch bản cuốn này rất đơn giản, chủ yếu là sự giằng co trong tình cảm của nam nữ chính, bố mẹ nữ chính sẽ chiếm một chút dung lượng, giải thích tuyến tình cảm của bố mẹ là vì nó ảnh hưởng đến tính cách của nữ chính và một số quyết định lý trí khi đối mặt với tình yêu.

Ngoài ra: Không có cặp đôi phụ, không có ghép cặp nào, tất cả nhân vật nam nữ phụ xuất hiện phía sau chỉ phục vụ cốt truyện, sẽ không viết về phần tình cảm của họ.
--

Đá: "Lỡ edit sai tên công ty với dự án của nam 9, đã fix rồi nè"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play