Chung Ức nhìn chằm chằm vào khung hội thoại, dòng chữ "Đối phương đang nhập" vẫn hiển thị.
Nhưng hai phút trôi qua, dòng chữ nhỏ ấy biến mất, khung chat vẫn trống trơn.
Cuộc trò chuyện giữa cô và Chu Thời Diệc dừng lại ở ba chữ "Không có gì".
Chung Ức cố gắng bỏ qua cảm giác chua xót đang trào dâng trong lòng, chuyển sang khung chat với bố, nhắn: 【Con đã gửi bức tranh sơn dầu mình muốn cho Chu Thời Diệc rồi.】
Giang Tĩnh Uyên thở phào nhẹ nhõm, dù sao thì giữa hai người họ cũng không còn căng thẳng như trước.
Giang Tĩnh Uyên: 【Bố mang lễ phục cho con rồi, tới khách sạn thì gọi cho bố.】
Chung Ức: 【Không muốn thay đồ.】
Cô cúi đầu nhìn bộ đồng phục làm việc trên người, thôi thì cứ thế này đi.
Giang Tĩnh Uyên bắt đầu do dự: 【Vậy con còn ngồi cùng bàn với ba không?】
Chung Ức: 【Con ngồi với Dương Hi và mấy người bên này thôi.】
Chung Ức: 【Làm việc cả ngày, đói quá rồi, ngồi bàn nhà mình còn phải giữ ý tứ, ăn không đã.】
Không hiểu sao cô lại phải giải thích thêm một câu như thể vẽ rắn thêm chân.
Giang Tĩnh Uyên cũng không phải không hiểu tâm tư con gái, đành thuận theo: 【Được. Ăn nhiều một chút.】
Ông vốn định nhân dịp này chính thức giới thiệu con gái với giới trong ngành, để mọi người chuẩn bị tinh thần rằng ông không phải chưa từng kết hôn, mà là đã có một cô con gái từ hơn hai mươi năm trước, chỉ là âm thầm kết hôn.
Nhưng rõ ràng, con gái ông không có tâm trạng cho việc đó tối nay.
Ông quay sang dặn dò cháu trai bên cạnh: “Em con không ngồi cùng bàn, khỏi sắp chỗ cho nó.”
Giang Diễm Phong đang nhìn ra ngoài cửa sổ xe, thấy vậy quay lại: “Tiểu Ức làm sao thế ạ?”
Giang Tĩnh Uyên: “Nó nói đói, ngồi bàn khác ăn uống thoải mái hơn. Cứ kệ nó.”
Nghỉ một chút, ông lại nói thêm, “Có lẽ vẫn chưa nghĩ thông chuyện phải đối mặt với Chu Thời Diệc.”
Giang Diễm Phong trầm ngâm một lúc: “Vậy thì tạm thời chưa công khai, tìm lúc thích hợp thông báo với một vài người trong phạm vi nhỏ, để cháu sắp xếp là được.”
Năm đó tam thúc vì mối tình đầu mà vắng mặt trong lễ đính hôn, làm náo loạn cả thành phố, đắc tội với gia tộc định liên hôn, nhiều năm qua với tam thẩm cũng trắc trở không ít lần tan hợp. Quan hệ với ông nội lại luôn căng thẳng, chuyện tam thúc âm thầm kết hôn và có con gái, ngoài người nhà và thầy Ngu ra, người ngoài không ai biết.
Tối muộn, Chung Ức đến khách sạn tổ chức dạ tiệc.
Nhân viên không cần thiệp mời, chỉ cần thẻ công tác là được vào, cô cúi đầu lục tìm trong túi vải, thì sau lưng vang lên giọng nữ trong trẻo: “Chung mỹ nữ, lại gặp rồi.”
Cô quay lại nhìn, người đến chính là khán giả đầu tiên cần thuyết minh hôm khai mạc triển lãm tranh, người tự xưng là đạo diễn vô danh - Tịch Phồn Tinh.
Tối nay đối phương mặc đầm quây màu mực bằng lụa bóng, tóc xoăn dày rũ tự nhiên trên vai, mắt sáng răng trắng, càng nổi bật hơn hôm trước. Vẫn nhiệt tình như cũ.
Chung Ức khẽ gật đầu cười: “Chào chị.”
Tịch Phồn Tinh rất biết chừng mực, thấy đối phương không hứng thú với giới giải trí thì không bắt chuyện thêm, chỉ chào rồi đi vào đại sảnh tiệc.
Trong sảnh đèn đuốc rực rỡ, khách khứa lộng lẫy.
Dương Hi kéo Chung Ức tới bàn dành cho nhân viên, đồng phục làm việc màu xanh đen của hai người hoàn toàn tương phản với trang phục lộng lẫy của khách dự tiệc.
Trên bàn đầy ắp các loại bánh ngọt tinh xảo, Dương Hi gắp cho Chung Ức một miếng bánh phô mai: “Lo ăn no cái đã, mấy chỗ này vốn không liên quan gì đến chúng ta.”
Rượu chè trong sảnh tiệc chẳng liên quan gì đến những người như họ, họ chỉ đến để ăn ké.
Chung Ức cười nói: “Một miếng sao đủ.”
“Không sao, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu!” Dương Hi lại gắp thêm hai miếng khác, nâng ly rượu đỏ lên, “Chung tỷ, sau này giữ liên lạc nha.” Nói rồi cụng ly nhẹ.
Dự án sắp kết thúc còn chưa biết sau này có dịp gặp lại không, họ đầy lưu luyến.
Chung Ức nhấp một ngụm rượu: “Chị nghỉ đến tháng Sáu, em được nghỉ lúc nào thì rủ chị đi ăn chơi.”
“Chị vẫn ở Bắc Thành không về nhà à?” Dương Hi mừng rỡ.
“Chị là người Bắc Thành, chỉ lớn lên ở thị trấn nhỏ Giang Thành thôi. Chính là quê thầy Ngu đó.”
“Bảo sao chị thân với thầy Ngu vậy, còn nói được tiếng địa phương.”
Dương Hi kể nhà thuê của cô ở gần khách sạn, “Em thường nghỉ vào thứ Hai và thứ Ba, nếu chị không ngại thì tới nhà em ăn thử món em nấu.”
Cô cười thoải mái: “Lương em không cao nên em muốn tiết kiệm, có thể tự nấu thì nhất định không đi ăn ngoài.”
Chung Ức mỉm cười: “Chị còn mừng nữa là, miễn em đừng thấy phiền.”
Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng có bạn thân thật sự, người quen chỉ dừng ở mức xã giao.
Vì thân phận đặc biệt của bố mẹ, mối quan hệ giữa họ lại không ổn định, cô lại là con ngoài giá thú, nên luôn vô thức giữ khoảng cách an toàn với người khác, sợ lỡ lời gây rắc rối cho bố mẹ.
Dương Hi xuất hiện đúng lúc nhạy cảm, khi cô sắp công khai thân phận.
Nếu quen biết sớm hơn, có lẽ cô cũng sẽ không thân thiết như bây giờ.
Mấy ngày rảnh rỗi trò chuyện mới biết, Dương Hi chọn sai ngành đại học, ngày đó chẳng hiểu gì, chạy theo số đông chọn một ngành nghe có vẻ cao sang, tốt nghiệp liền thất nghiệp, đành đổi hướng, ứng tuyển vào công ty tổ chức triển lãm.
Dương Hi xử lý tình huống bất ngờ vừa bình tĩnh vừa gọn gàng khiến cô khó tin được cô bé này mới đi làm chưa đến một năm.
Chung Ức vừa cầm nĩa bánh lên, chưa kịp ăn, sảnh tiệc bỗng xôn xao, cô ngẩng đầu lên, bất giác nín thở.
Giữa đám đông, cô lập tức nhận ra bóng dáng quen thuộc ấy.
Anh đang mỉm cười nói chuyện với người trước mặt.
Hình như đã khác, đường nét sắc sảo hơn, nhưng dường như vẫn chẳng đổi thay là mấy.
Vẫn lạnh lùng như xưa.
Dương Hi nhìn theo ánh mắt cô, nhận ra người đàn ông mặc vest đen ở giữa đám người, khí chất xuất chúng.
Thấy Chung Ức mãi không rời mắt, cô đặt ly rượu xuống, vòng tay ôm lấy cánh tay cô, thì thầm: “Người mặc vest đen ở giữa là Chu Thời Diệc của Tập đoàn Khôn Thần đó.”
Bàn nhân viên của họ nằm ở mép ngoài, cách xa bàn chính, nhìn không quá rõ.
Dương Hi tiếp tục: “Cuối năm ngoái công ty tụi em tổ chức buổi ra mắt xe mới cho Khôn Thần, gặp ảnh rồi, ngoài đời siêu đẹp trai.”
Chung Ức chỉ mỉm cười, không tiếp lời.
Tiệc đông người, Chu Thời Diệc bận rộn chào hỏi, không chú ý đến người quen ở cuối sảnh.
Uống xong hai ly rượu, anh mới thoát ra được.
Bên phải Giang Tĩnh Uyên có chừa chỗ trống, ông vẫy tay gọi con rể tương lai.
Chu Thời Diệc đặt ly lên khay phục vụ, ngồi xuống cạnh cha vợ.
“Chung Ức chọn bức nào?” Giang Tĩnh Uyên hỏi.
Chu Thời Diệc: “Serie "Thú Vị".”
Vậy thì rắc rối rồi.
“Serie "Thú Vị" không đem đấu giá.”
Đó là tác phẩm hai mươi năm trước của thầy Ngu, ông nói không thể tái hiện cảm xúc sáng tác khi xưa, nên giữ lại, không định bán.
Đúng lúc đó, điện thoại của Chu Thời Diệc đổ chuông, là công việc.
Xung quanh ồn ào, không tiện nói chuyện.
Về chuyện bộ tranh không bán, anh đáp lại: “Vâng, cháu biết rồi.”
Anh cầm điện thoại nói với Giang Tĩnh Uyên, “Tam thúc, cháu ra ngoài nghe điện thoại một chút.”
Anh vừa nghe vừa đi ra phía cửa sau sảnh tiệc.
Đầu dây bên kia báo cáo về hợp đồng đại sứ xe hơi, xin ý kiến anh.
Chu Thời Diệc trầm ngâm: “Tôi không có ý kiến, các cậu quyết định đi.”
Anh có công ty riêng, dự án riêng, chưa từng đồng ý tiếp quản ngành xe của gia đình, nhưng toàn bộ Khôn Thần đã ngầm mặc định anh là ông chủ, chuyện gì cũng hỏi ý.
Trong lúc nói chuyện, Chu Thời Diệc vô thức liếc qua các bàn tiệc, đột nhiên dừng lại.
Anh đã đoán cô sẽ đến ủng hộ thầy Ngu, nhưng không ngờ cô đã cắt tóc ngắn khiến anh suýt nữa không nhận ra. Trong ảnh tam thúc từng đưa vẫn là mái tóc dài.
Chung Ức đang tập trung ăn bánh phô mai, như thể mọi thứ xung quanh chẳng liên quan gì đến cô.
Cuộc gọi vẫn tiếp tục, Chu Thời Diệc không dừng lại, vừa rời mắt thì chợt thấy cô ngẩng đầu, như có cảm ứng, nhìn thẳng về phía anh.
Ngay lúc ánh mắt Chung Ức sắp trượt qua, Chu Thời Diệc lại nhìn lại, chạm vào ánh mắt ấy.
Giữa đám đông cười nói, giữa ánh đèn mờ ảo, ánh mắt họ giao nhau.
Không khí bỗng ngưng đọng.
Gần hơn lần trước, Chung Ức nhìn rõ người trước mặt, bàn tay có khớp xương rõ ràng đang cầm điện thoại đặt bên tai, cổ tay áo sơ mi trắng thanh nhã như chính con người anh vậy.
Một lúc sau, Chu Thời Diệc chỉ tay về phía tai, ra hiệu đang gọi điện, ánh mắt không biểu cảm dừng lại trên mái tóc ngắn của cô, rồi quay người rời đi, biến mất trong sảnh tiệc ồn ào.
Chung Ức nắm chặt nĩa bánh, như đứng bên bờ biển lúc thủy triều dâng, tai vang đầy tiếng sóng gầm.
Thật ra dù không có hôn ước, với cách giáo dưỡng của anh, dù đã chia tay bao năm, gặp lại vẫn sẽ lịch sự chào hỏi.
Huống hồ, họ sắp trở thành vợ chồng.
Dương Hi chứng kiến ánh mắt trao nhau giữa hai người, do dự hỏi: “Chung tỷ… chị quen anh ấy à?”
“Ừ.” Chung Ức không giấu, “Bạn trai cũ.”
“…”
Dương Hi trợn mắt há mồm, mãi mới thốt lên: “Bảo sao.”
Bảo sao một người ít biểu cảm như cô ấy lại nhìn về phía Chu Thời Diệc lâu như vậy. Cô vội vỗ vai an ủi.
Mới vỗ được hai cái lại rụt tay về, thấy Chung Ức điềm nhiên như không, có lẽ chẳng cần an ủi gì cả.
Ngoài hành lang sảnh tiệc, Chu Thời Diệc cúp máy, ngón tay lơ lửng trên màn hình một lúc rồi nhắn tin cho Chung Ức: 【Có thể ra ngoài nói chuyện không?】
Chung Ức: 【Được. Anh ở đâu?】
Chu Thời Diệc: 【Ra ngoài, cứ đi thẳng về bên trái là thấy anh.】
Chung Ức không đoán được vì sao anh lại gọi mình ra ngoài, nhưng dù sao cũng không phải để ôn chuyện cũ.
Cô cầm điện thoại đứng dậy, để túi vải lên ghế rồi nhờ Dương Hi trông giúp.
Đoạn hành lang dẫn tới cửa sau của đại sảnh bỗng trở nên dài đến kỳ lạ.
Trên hành lang, Chu Thời Diệc tiện tay mở cửa sổ.
Nghe thấy tiếng bước chân, anh quay đầu lại, cô đã gần đến bên anh.
Gió đêm ùa vào từ cửa sổ, lướt qua gò má anh rõ nét, sau đó chạm vào đuôi tóc ngắn của cô.
Vài sợi tóc khẽ bay lên.
Không khí trở nên trầm mặc.
Xung quanh phảng phất hương vị thanh lạnh của tuyết tùng và vân sam.
Chung Ức dù không muốn cũng phải thừa nhận, chia tay đã lâu, đến mùi hương trên người anh cũng đã trở nên xa lạ.
Chu Thời Diệc nhìn bộ đồng phục làm việc trên người cô, mở lời:
“Em tới làm tình nguyện à?”
Chung Ức gật đầu, đáp khẽ: “Ừ.”
Lời mở đầu này nằm ngoài mọi suy đoán của cô.
Chu Thời Diệc vào thẳng vấn đề:
“Tam thúc nói serie ‘Thú Vị’ không đưa ra đấu giá. Lát nữa đến phần đấu giá, nếu có món nào em thích thì nói với anh.”
Cuối câu, anh bổ sung một câu: “Xin lỗi.”
Chung Ức nhìn mông lung ra ngoài cửa sổ:
“Không sao cả. Serie ‘Thú Vị’ ở chỗ thầy Ngu hay ở chỗ em đều giống nhau.”
Nói xong, cô nghiêng đầu nhìn anh:
“Tranh của thầy Ngu em đều thích. Anh cứ xem mà đấu giá.”
Điện thoại Chu Thời Diệc lại vang lên lần nữa.
Chung Ức nói:
“Nếu không còn chuyện gì khác, em vào trước nhé.”
Chu Thời Diệc gật đầu.
Chung Ức hình như khựng lại một chút, rồi quay người rời đi.
Trên kính cửa sổ phản chiếu bóng dáng mờ mờ của cô.
Tiếng bước chân dần xa, Chu Thời Diệc nghe máy.
Giang Diễm Phong hỏi anh đang ở đâu, phần đấu giá sắp bắt đầu rồi.