Buồn cười thật. Căn cứ này chỉ còn chưa đầy ba mươi vạn người, vậy mà giai cấp vẫn phân chia rạch ròi như thời xưa.

Nguyễn Vi nói trong tòa tháp này còn nhiều cô gái khác nữa. Nghĩ đến những âm thanh mập mờ tôi từng nghe suốt mấy đêm trước, rõ ràng tòa tháp này không chỉ có mình tôi và Nguyễn Vi là “người đặc biệt”.

Tôi hỏi:

“Vậy mấy ngày qua cậu đều ở cùng anh ta?”

Nguyễn Vi khẽ gật đầu.

“Vậy cậu biết rõ chúng ta đang phải trải qua những gì?”

“Biết.”

“Cậu cam lòng sao?”

“Dù cam lòng hay không… tớ cũng chẳng thể thay đổi được gì.”

Tính cách của Nguyễn Vi vốn luôn cam chịu, có lẽ vì từ nhỏ đã mồ côi, sống nhờ vào nhà người khác.

Nhưng cô ấy là bạn thân nhất của tôi. Tôi sẽ không để cô ấy đơn độc nơi này.

“Nếu tớ tìm được cách quay lại thế giới cũ, cậu nhất định sẽ đi cùng tớ chứ?”

Cô ấy khẽ gật đầu:

“Ừ.”

Lòng tôi lúc này mới nhẹ đi đôi chút.

Từ lần trước nghe cô nói nơi này là thiên đường, tôi đã rất sợ cô sẽ muốn ở lại đây mãi mãi.

8

Tôi tiếp tục sống đúng theo những gì họ yêu cầu, chờ đợi cơ hội.

Ban ngày, tôi ăn uống, uống thuốc theo đúng giờ. Tôi và Nguyễn Vi cùng nhau ôn lại từng chi tiết lúc xuyên không, hy vọng tìm được chút manh mối.

Ban đêm, tôi nằm trên chiếc giường nhỏ hẹp, mặc cho Thẩm Chấp chiếm lấy thân thể mình.

Nguyễn Vi thì có vẻ thích nghi tốt hơn tôi.

Cô ấy dần quen với sự kiêu ngạo của Lục Thượng, cũng chấp nhận cả tính khí thất thường của anh ta.

Mười ngày sau, kinh nguyệt của tôi vẫn đến đúng hạn.

Các bác sĩ tỏ ra khá thất vọng, cho rằng cơ thể tôi bị ảnh hưởng do trước đó quá đói, nên khả năng thụ thai chưa phục hồi.

Nhưng rất nhanh sau đó, không khí u ám tan biến – vì Nguyễn Vi đã mang thai.

Cả căn cứ rộn ràng như mở hội.

Lúc đầu tôi không hiểu vì sao mọi người lại vui mừng đến thế, cho đến khi Nguyễn Vi nói cho tôi biết – cô ấy là người phụ nữ đầu tiên trong suốt năm năm qua mang thai một cách tự nhiên.

Tôi bàng hoàng:

“Năm năm rồi không có ai mang thai? Tại sao chứ?”

“Cụ thể tớ cũng không rõ. Chỉ biết là từ khoảng năm thứ hai mươi sau tận thế, việc mang thai trở nên cực kỳ khó khăn. Người có thai ngày càng ít, rồi từ năm năm trước đến giờ, chẳng còn ai có thể tự nhiên mang thai nữa.”

“Vậy là do môi trường rồi…”

Khi môi trường không còn phù hợp để sinh tồn, sinh vật sẽ dừng việc sinh sản đầu tiên.

Con người cũng là động vật.

Nhưng con người – còn có thủ đoạn.

Thế là căn cứ bắt đầu thử nghiệm công nghệ thụ tinh nhân tạo. Khi thất bại, họ lại nghiên cứu phương án phối giống dựa theo tương thích gen.

Nhưng dường như phương pháp này cũng không mấy hiệu quả. Suốt năm năm, không ai thành công.

Có vẻ như trong môi trường khắc nghiệt, cơ thể phụ nữ cũng tự động biến đổi – trở nên kháng cự với việc sinh nở.

Còn tôi và Nguyễn Vi là người từ thế giới khác xuyên tới. Cơ thể chúng tôi chưa từng bị môi trường nơi này tàn phá.

Nếu năm năm không có kết quả, mà bác sĩ lại nói số lượng “người tương thích” không nhiều, nhưng trong tòa tháp vẫn có rất nhiều cô gái hằng đêm phải phục vụ đàn ông – vậy thì rõ ràng các cô ấy không chỉ là công cụ thử nghiệm sinh sản.

Mà còn là nơi để đàn ông xả dục.

Phải rồi… đây là tận thế.

Căn cứ nhìn thì có vẻ vẫn giữ được bộ mặt văn minh, nhưng thực chất vẫn là quy luật rừng rú – mạnh được yếu thua.

Dưới sự chồng chéo giữa “sinh sản” và “dục vọng”, phụ nữ chính là người phải gánh chịu tất cả.

9

Vì Nguyễn Vi đã mang thai, còn tôi thì tỏ ra ngoan ngoãn nghe lời, nên cả hai được phép tự do đi lại trong tòa tháp.

Tôi bắt đầu lần lượt tìm kiếm từng tầng, xem có khả năng thoát ra ngoài không. Nhưng phát hiện ra rằng ở mỗi tầng đều có lính canh gác, cửa được khóa bằng loại thép không thể phá nổi.

Giang Chí tưởng tôi lo lắng về việc bị người nhiễm bệnh tấn công, liền trấn an:

“Chị không cần sợ đâu. Ở đây có hệ thống an ninh cấp cao nhất. Một khi cửa đã khóa thì đừng nói đến kẻ nhiễm bệnh, ngay cả bọn em cũng không thể tự ý ra ngoài.”

“Thế nếu xảy ra hỏa hoạn thì sao? Không phải tất cả đều sẽ bị kẹt lại à?”

“Không đâu ạ. Khi có cháy, tất cả các cửa sẽ tự động mở. Nhưng ở đây hoàn toàn cấm lửa, sẽ không có hỏa hoạn xảy ra.”

Tôi làm ra vẻ thất vọng: “Quy định nghiêm ngặt quá, đến cả việc muốn ra ngoài hít thở một chút cũng không được.”

Cậu ta gật đầu: “Bởi vì chị rất quan trọng. Chúng em không thể để xảy ra bất kỳ sự cố nào.”

Đúng là vậy, trong một thế giới toàn đàn ông, phụ nữ ra ngoài một mình đúng là chuyện vô cùng nguy hiểm.

Tôi cũng được gặp những cô gái khác bị nhốt trong tòa tháp này.

Hầu hết đều còn rất trẻ, nhưng ai nấy đều hốc hác, mệt mỏi.

Khi thấy chúng tôi, họ vô cùng tò mò, nhất là khi biết Nguyễn Vi đang mang thai. Họ vây quanh cô ấy, ríu rít nói:

“Ghen tị với cậu thật đấy, được phối giống với Thiếu tá Lục. Tớ thì chỉ bị ép ngủ với mấy tên thô kệch hoặc mấy ông già.”

“Tớ cũng mong sớm mang thai, như vậy sẽ không phải ứng phó với quá nhiều người nữa.”

“Tớ thì chỉ muốn được ăn thịt. Lâu lắm rồi tớ không được ăn miếng thịt nào. Tớ thèm lắm rồi…”

“Cho tớ chạm vào cậu một cái, để lấy may có thai giống cậu nhé.”

Từng bàn tay đưa ra, chạm vào bụng Nguyễn Vi, ánh mắt họ đầy khao khát.

Chỉ có một người phụ nữ lớn tuổi đứng phía sau bật cười châm chọc: “Tưởng mình có thai là thành nữ hoàng rồi sao? Đến lúc chết còn chẳng biết vì sao thì cũng đừng than.”

Có người liền cãi lại: “Chị ghen tị hả?”

“Phải đấy, chị già rồi, nhan sắc tàn phai, sắp bị chuyển xuống hậu cần làm việc chân tay nên thấy người khác tốt liền khó chịu.”

“Nếu chị vẫn còn khả năng sinh con, chị sẽ không nói như vậy đâu.”

Người phụ nữ ấy đảo mắt nhìn khắp lượt, cuối cùng dừng lại ở tôi và Nguyễn Vi: “Tôi có ghen hay không, sau này các cô sẽ rõ.”

“Thế giới này vốn nên bị diệt vong rồi. Mấy người không nên cố gắng duy trì nó thêm nữa.”

Tôi định hỏi cho rõ ràng hơn, nhưng Thẩm Chấp và Lục Thượng đã bước vào.

Tất cả lập tức im lặng.

Lục Thượng lớn tiếng mắng Nguyễn Vi giữa đám đông: “Không phải tôi bảo cô bốn giờ phải có mặt trong phòng sao?”

Nguyễn Vi nhỏ giọng lí nhí: “Xin lỗi…”

Lục Thượng chẳng nói thêm lời nào, nắm chặt cổ tay cô, lôi đi thẳng.

Dù Thẩm Chấp không trách phạt tôi, nhưng Giang Chí lại bị xử lý vì không nhắc tôi đúng giờ.

Tôi vội vàng xin giúp cậu ấy: “Không phải lỗi của cậu ấy, là do tôi quên giờ.”

Nhưng Thẩm Chấp vẫn không động lòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play